“Ta đi tìm Triệu A Nãi nói chuyện phiếm.” Mật Nương thay ủng da trâu cao cổ, khoác áo choàng lông sói, nói với Ba Hổ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Nhờ mối quan hệ giữa Ba Hổ và Hỗ huyện thừa, nàng đến cửa trước tiên liền vào hỏi thăm Hỗ phu nhân, lúc đi ra trắc viện tìm Triệu A Nãi thì đụng phải Chung Tề và Mộc Hương. Cả ba đều sững sờ, vẫn là Mật Nương mở lời trước: “Đến sắp xếp tân phòng à?”
“Ừm, trong phòng còn thiếu chút đồ, đến thêm vài thứ.” Chung Tề liếc nhìn Mộc Hương, gật đầu đáp.
“Được rồi, các ngươi bận đi, ta có việc tìm Triệu A Nãi.” Nàng lướt qua họ, cũng không nghe Mộc Hương mở miệng nói câu nào.
“Nàng cãi nhau với cô ấy à?” Chung Tề như có điều suy nghĩ.
“Không, chỉ là hờn dỗi chút thôi.” Mộc Hương phủ nhận: “Vừa rồi là ta không kịp phản ứng.”
“Không cãi nhau là tốt rồi, hờn dỗi vặt vãnh thôi mà, qua một đêm là quên ngay. Đợi đến ngày chúng ta thành thân vẫn phải mời nàng ấy và Ba Hổ đến uống rượu mừng.”
Mộc Hương bỗng quay đầu lại, nhíu mày nhìn hắn, cố ý hỏi: “Không phải chàng không muốn ta qua lại với chị ấy sao?”
“Như nàng nói, chị ấy cũng là vì tốt cho nàng... Ai, sao lại nói đi là đi thế, lại giận nữa à?” Chung Tề mặt mày đau khổ vội vàng đuổi theo: “Được được được, nàng không vui thì không mời nữa.” Hắn cũng thật đáng đời, loại dịu dàng ngoan ngoãn thì không yêu, lại cứ vừa mắt người tính tình nóng nảy, đành phải dỗ dành vậy.
Một bên khác, Mật Nương vừa đến phòng Triệu A Nãi ở, bà cũng vội vã từ hậu viện chạy tới: “Ngươi chờ một lát, ta đi đun ấm nước pha trà.”
“Không cần đâu ạ, con ăn uống no đủ mới tới. Bà nội đừng vội, chúng ta nói chuyện một lát thôi, kẻo Hỗ tiểu thư lại tìm bà có việc.”
“Không thiếu chút thời gian này đâu.” Lão thái thái khăng khăng đòi đi đun nước, Mật Nương đành phải đi theo, thuận miệng trò chuyện vài câu rồi vào thẳng vấn đề chính: “Bên A Tư Nhĩ nói, nếu Uyển Nhi cũng ưng ý nó, thì sang năm đầu xuân trước khi di chuyển, nó sẽ qua đón chúng ta đến tận nơi xem xét. Người ngoài nói hay đến mấy cũng không bằng tự mình trông thấy cho an tâm. Ta hỏi cằm cọp (Ba Hổ) rồi, hắn nói người trong bộ lạc của A Tư Nhĩ nổi tiếng là tốt, tộc trưởng quản lý rất nghiêm. Bảo Âm nương, chính là tam tỷ của A Tư Nhĩ, nhà chồng nàng ấy cũng là thế gia, cưới nàng ấy chính là vì thấy nàng ấy khôn khéo, tháo vát.”
“Nghe vậy thì đúng là gia đình gia giáo, Uyển Nhi gả vào đó là trèo cao rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng không thể nói vậy, đây cũng chỉ là điều kiện bên ngoài. Nhà Ba Hổ cũng là thế gia, cha hắn còn là tộc trưởng một chi, chẳng phải vẫn lừa phân trứng bên ngoài đó sao. Uyển Nhi dung mạo xinh đẹp, tri thư đạt lễ, lại có tài nấu nướng và may vá giỏi, thêm nữa là bà lại được Hỗ tiểu thư và Hỗ phu nhân trọng dụng bên người, nó gả cho ai, là phúc khí của người đó.” Mật Nương thấy Triệu A Nãi cười toe toét, không thể không nói gừng càng già càng cay, bất tri bất giác, Uyển Nhi nói ra cái gì cũng đều xuất sắc.
“Bà xem, nếu không có ý kiến gì, thì chọn một ngày để hai đứa gặp mặt ăn bữa cơm ở nhà con nhé?” Mật Nương trưng cầu ý kiến: “A Tư Nhĩ chưa đi, vẫn đang vội vã chờ gặp mặt đây.”
“Được, con chọn ngày đi.” Triệu A Nãi gật đầu.
“Vậy ngày kia đi, ngày kia nhà con mổ bò, cùng đến nhà con ăn lẩu thịt bò tươi.” Mật Nương quyết định luôn, đây là lần đầu tiên nàng làm mai, chuyện chưa xong thì trong lòng nàng cũng canh cánh.
“Cứ theo lời con nói.”
Ba Hổ vẫn còn nhớ hẹn Mật Nương ra bờ sông trước nhà trượt băng, nhưng vì A Tư Nhĩ xem mắt mà hắn đành phải dời lại một ngày. Nhưng khi thấy A Tư Nhĩ vừa gặp Uyển Nhi đã lắp bắp nói không nên lời, hắn vừa hóng chuyện vui vừa đưa ra một cái ván trượt: “Nghe nói người trong bộ lạc các ngươi trượt tuyết, trượt băng rất giỏi, ngươi đưa Triệu Uyển Nhi ra sông trước cửa trượt băng đi. Ta cũng đi theo học hỏi, ngày mai còn đưa Mật Nương đi chơi.”
A Tư Nhĩ ném cho hắn một ánh mắt cảm kích, đỏ mặt mời Uyển Nhi ra ngoài chơi.
“Ta không biết trượt băng.” Uyển Nhi cũng đỏ mặt.
“Không sao, ngươi ngồi lên ván trượt, ta kéo ngươi đi. Hoặc không thì ta trượt cho ngươi xem.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hai người đi ra ngoài, Bảo Âm nương và Triệu A Nãi cũng đi theo. Mật Nương xách cái xẻng ra ngoài ngó một cái, rồi vào nhà véo gã đàn ông đang cắm cúi nhóm lửa: “Ngươi cũng nhiều cách thật đấy, sao lúc trước đối với ta lại như khúc gỗ mục thế hả?”
Lại tính sổ cũ à? Ba Hổ chắp tay xin tha, mặt dày trêu ghẹo: “Được rồi, tối nay ta sẽ đền bù cho nàng thật tốt.”