Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 130



 

Được lắm, lại đỡ cho hắn một việc.

 

“Buổi sáng học những gì?” Ba Hổ rất hứng thú hỏi. Hắn cứ như đang đưa đón con gái đi học, còn kiểm tra bài vở.

 

“Toàn học tiếng Mông, nghe mà đầu óc ta quay cuồng.” Mật Nương đẩy hé cửa xe một chút: “Ta biết ý nghĩa tên chàng rồi, giàu có, thuần khiết, đúng không?”

 

“Còn gì nữa không?” Ba Hổ ra vẻ phu tử kiểm tra bài.

 

“Triều Lỗ nghĩa là đá, Triều Bảo là hoạt bát, Ba Kéo là hổ, Ba Căn là cột nhà, Mục Nhân là sông, Als Lang là sư tử, Tô Hợp là rìu, Luân Tĩnh là bảy cân...” Mật Nương bẻ ngón tay đếm những cái tên nàng nhớ được.

 

“Học cả buổi sáng mà nàng toàn nhớ tên người quen à?” Ba Hổ buồn cười: “Thế này thà để ta dạy nàng còn hơn. Chữ nàng nói ta đều biết.”

 

Mật Nương thở dài. Nàng cũng thấy vậy. Lão phu tử giảng bài vừa nhanh vừa dồn dập, nàng nhớ được vế sau đã quên vế trước, đến cuối cùng cũng chỉ nhớ được mang máng tên những người xung quanh.

 

“Sau này ta mang giấy bút theo vậy. Ta sẽ ghi lại những gì lão phu tử giảng, rồi về hỏi chàng sau.”

 

Ờm... Ba Hổ mím chặt môi, tìm cớ nói: “Ta cũng nhiều việc lắm. Hôm nay chỉ lơ đễnh một chút mà hai con dê mẹ đã bị ngã sảy thai rồi.” Tiếng Mông thì hắn không vấn đề gì, chỉ sợ Mật Nương ghi lại mấy thứ kỳ quái khác rồi cũng về hỏi hắn. Hồi nhỏ hắn học được bao nhiêu, quá nửa đã trả lại cho phu tử rồi.

 

“Sao lại bị ngã?” Mật Nương quả nhiên bị dời đi sự chú ý.

 

“Chắc là giẫm phải băng nên bị trượt ngã, đập bụng xuống đất. Một con c.h.ế.t ngay tại chỗ, con còn lại ta bế về nhà rồi.” Ba Hổ tăng tốc độ xe, muốn về nhà nhanh hơn.

 

Nhưng Mật Nương vẫn chưa quên chuyện học chữ. Nàng lẩm bẩm một hồi rồi lại vòng về chủ đề cũ: “Ban ngày không rảnh thì thôi. Buổi tối ta học cùng chàng, dù sao buổi tối chàng cũng không ngủ được.”

 

“Buổi tối đốt nến hại mắt lắm.”

 

“Chàng sao vậy? Không phải chàng nói muốn dạy ta à?” Mật Nương cau mặt: “Hay là chàng chê ta ngốc?”

 

Nào dám. Hắn chỉ sợ bị chê là ngốc thôi.

 

Mật Nương vào nhà liền nghe thấy tiếng dê kêu. Nàng theo tiếng kêu đi đến cửa phòng, quay đầu lại hỏi: “Ta vào được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Muốn vào thì cứ vào, chỉ là trên người nó có máu.”

 

Bàn tay đang đẩy cửa khựng lại. Mật Nương nghĩ đến chuyện hai tháng nữa là dê trong nhà sẽ đẻ con. Nhà mình nuôi thứ này, nếu vì kiêng kỵ m.á.u me mà không đụng, không nhìn thì không ổn. Nàng dùng sức đẩy cửa ra. Trong nhà nuôi thứ này, nếu vì kiêng kỵ m.á.u tanh mà không đụng không xem, thì không thích hợp.

 

Con dê mẹ nằm trên đống cỏ khô, phía sau trên mặt đất có vết máu. Nó chắc cũng khó chịu lắm, nhưng miệng vẫn nhai cỏ khô, trông tinh thần cũng không tệ lắm.

 

“Trường hợp này thì chữa thế nào?” Mật Nương hỏi người đàn ông đang đỡ vai mình.

 

Lại kiểm tra bài à? Ba Hổ cân nhắc rồi nói: “Sắc hai loại nước thảo d.ư.ợ.c đổ cho nó uống. Hai loại này nàng cũng uống rồi, là Nhị Sắc Bổ Huyết Thảo và rễ Hoa Loa Kèn, vừa bổ máu, cầm m.á.u lại tan m.á.u bầm.”

 

Mật Nương trừng lớn mắt nhìn hắn: “Chàng còn biết cả công hiệu của d.ư.ợ.c thảo?”

 

Người đàn ông kín đáo gật đầu, sờ sờ đỉnh đầu nàng, khiêm tốn nói: “Sau này nàng cũng sẽ học thôi.” Cho nên không cần dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn bội phục nhìn hắn, hắn rất hưởng thụ cảm giác đó.

 

“Ra đây đi, chúng ta đứng đây nó cũng sợ.” Ba Hổ đóng cửa lại, vào bếp rót cho Mật Nương một bát nước ấm. “Buổi trưa ăn cá chiên hay cá hầm?”

 

“Ừm, hầm đi. Chỉ cho gừng thái lát với lá hành thôi, mấy loại gia vị khác đừng cho.” Mật Nương ừng ực uống hết nước, ghé sát vào người đàn ông, bảo hắn kể thêm chuyện lúc hắn đi học.

 

“Nàng xem quan hệ giữa ta với Hỗ huyện thừa là biết. Ta hồi nhỏ là một học trò rất ngoan, không làm phu tử phiền lòng, vừa nghe lời lại thành thật...”

 

“Chắc còn thông minh nữa, phu tử nào cũng thích học trò lanh lợi.” Mật Nương nói tiếp lời hắn. Em trai nàng từng kể rất nhiều chuyện, phu tử của nó thiên vị nhất là những người thông minh.

 

Ba Hổ gãi gãi cổ, không phản bác. Sau đó Mật Nương hỏi thêm, hắn liền ấp úng nói không nhớ rõ, lặp đi lặp lại lảng sang chuyện khác.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

“Chuyện của thằng Ba Căn kia, nàng nói với Mộc Hương rồi à?”

 

“Nói rồi. Mộc Hương nói, ta mà không nhắc thì nàng ấy cũng quên mất Ba Căn là ai rồi.” Nhưng nghe xong sắc mặt nàng ấy không tốt cũng là thật.

 

“Vậy sau này đừng nhắc nữa.” Ba Hổ không coi trọng cuộc hôn nhân này, chủ yếu là ngứa mắt thằng Ba Căn. Mười sáu, mười bảy tuổi đầu rồi, muốn cưới vợ mà chỉ biết ở nhà mè nheo với cha mẹ, giống hệt trẻ con đòi mua quần áo mới. Còn bày đặt bỏ nhà đi nữa chứ. Đáng tiếc có gan mà không có sức, chịu lạnh mấy đêm đã không chịu nổi. Như vậy mà còn đòi chống đối người nhà?