Ba Hổ thở dài. Hắn muốn rửa sạch một chút không được à? “Đi thôi, ta đi đ.á.n.h xe.” Hắn đi ra cửa rồi lại quay lại, xích Đại Hoàng dắt theo. Hắn không thể ở bên nàng cả ngày, nhưng Đại Hoàng thì rảnh rỗi, ở nhà cũng chỉ dắt Ba Kéo và Als Lang đi nghịch tuyết, chơi hoang cả lũ.
Lòng sông phủ đầy tuyết, phải đến tháng Tư năm sau mới tan hết. Ba Hổ ôm Đại Hoàng lên, nói với người trong xe: “Năm nay không dắt nàng đi trượt băng trên lòng sông được rồi. Chờ sang năm về, ta bù cho nàng sau.”
Mật Nương cũng nhớ chuyện này, nhưng từ khi biết mình có thai, nàng đã dẹp luôn ý định đó. “Được, sang năm chàng dạy ta trượt. Chàng biết trượt chứ?”
“Biết.” Ba Hổ nói chắc nịch, nhưng trong lòng lại hơi thấp thỏm. Hắn đã nhiều năm không trượt băng rồi, từ sau mười tuổi là không còn tâm trạng đó nữa. Hắn nghĩ phải tìm cơ hội luyện lại, kẻo đến lúc đó ra sân lại trượt ngã, ảnh hưởng đến hình tượng của hắn trong mắt Mật Nương.
Đến khu nhà cứu tế, trước cửa sau sân đã đông nghịt người. Ba Hổ dắt Mật Nương và Đại Hoàng đi tìm mấy người Mộc Hương, định bụng chờ phu tử đến rồi hẵng đi.
“Sao lại dắt cả Đại Hoàng đến vậy?” Mộc Hương hỏi.
“Nó cũng là từ Trung Nguyên đến. Tuy là chó, nhưng cũng không thể bỏ sót nó được.” Ba Hổ nói bậy. Chuyện Mật Nương có thai cũng chỉ là hai người ngầm đoán, huống chi tháng còn nhỏ, chưa định nói ra ngoài.
Uyển Nhi tiếp xúc với Ba Hổ ít nhất, chỉ nhớ mang máng hắn là người thích chó, không thích nói chuyện với người khác. Hôm nay nghe hắn nói vậy, càng cảm thấy tính tình hắn cổ quái, lại còn định đưa ch.ó đến lớp nghe giảng.
“Chỉ sợ phu tử không cho nó vào đâu.” Uyển Nhi nói.
“Nằm ở cửa hay cạnh tường cũng được. Lát nữa ta nói với phu tử một tiếng.” Ba Hổ không để tâm. Thấy Mật Nương bị con bé Oanh Nương kéo đi nói chuyện không ngớt, hắn cũng không đến làm phiền.
“Mấy hôm trước bão tuyết, chỗ các nàng có bị ảnh hưởng gì không?” Ba Hổ hỏi Mộc Hương.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt mấy người đều hơi ủ dột. Đàn dê của sáu người các nàng thì không sao, nhưng có mấy nhà khác bị c.h.ế.t cóng, cũng có con bị bệnh c.h.ế.t.
“Cỏ khô cho dê ăn tốn không ít. Tuyết dày quá, dê đi ra ngoài cũng không tìm được gì ăn.” Chỗ cỏ khô chia cho các nàng đều là quan phủ phát, không nhiều không ít, theo lời nha dịch nói là đủ cho dê của các nàng chống chọi qua mùa đông.
Phán Đệ là người lo lắng nhất, vì dê của nàng bụng to nhất. Lúc trước chỉ có nàng kiên trì dùng dê đực giống mượn về để phối giống. Nàng sợ vì không đủ cỏ ăn, lúc dê mẹ sinh sẽ không đủ sức, lại bị khó sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhà chàng mùa đông có cần người làm giúp không? Ta cũng không cần tiền công, cho bó cỏ khô là được.” Phán Đệ hỏi.
Mật Nương nghe nàng nói vậy thì im lặng. Thấy Ba Hổ nhìn mình, nàng lên tiếng: “Mùa đông ít việc lắm, trong nhà còn nuôi chín nam phó.”
Phán Đệ vẫn còn thấy áy náy với Mật Nương, cũng không dám ép buộc, đành lí nhí nói: “Vậy thôi, ta tìm chỗ khác xem sao.”
Ba Hổ không biết chuyện giữa các nàng, nghĩ Mật Nương vẫn luôn quan tâm đến họ, bèn khó khăn mở lời: “Mùa đông năm nay tuyết lớn quá, chắc ít có ai bán cỏ khô. Nếu không đủ cỏ, các nàng thấy nhà nào thả trâu ngựa ra ăn cỏ thì cứ lùa dê qua ăn ké một miếng. Hoặc là đến nhà làm đậu hũ mua bã đậu. Dê bò nhà ta cứ dăm ba bữa lại mua mấy thùng bã đậu về cho ăn.”
Mấy người kia mặt mày vui vẻ hẳn lên. Vừa định hỏi còn có thể cho dê ăn gì nữa, thì nghe một tiếng chiêng trống vang lên. Là phu tử đến.
Một hàng hai ba mươi người. Ba Hổ liếc nhìn qua, có mấy người quen mặt, lại chính là những lão dân chăn nuôi bản địa. Hắn cúi đầu nhìn Mật Nương đang mặt mày hớn hở, thầm nghĩ, thà mình tự mang về dạy còn hơn.
“Theo như đã phân chia lúc trước, xếp hàng vào nhà, đừng chen lấn, đừng ồn ào.”
“Mật Nương, nàng đi cùng bọn ta.” Mộc Hương kéo Mật Nương. Mật Nương dắt Đại Hoàng, chậm rãi đi vào trong phòng.
“Kia! Người dắt ch.ó kia là sao?” Một nha dịch hô lên. Cả người vào nhà lẫn chưa vào đều đổ dồn ánh mắt về một chỗ.
“Chó cũng cùng bọn tôi từ Đại Khang đến.” Mật Nương đỏ mặt hét lên một tiếng: “Nha dịch đại ca yên tâm, Đại Hoàng ngoan lắm, tuyệt đối không làm phiền phu tử giảng bài.”
Không phải chứ. Chính lệnh cấp trên là yêu cầu tất cả người từ Trung Nguyên đến phải học được tiếng Mông, chứ đâu có bao gồm cả chó.
“Nàng vào trước đi, ta tìm cách.” Ba Hổ thấy Hỗ huyện thừa, bèn dắt Đại Hoàng đứng sang một bên.
“Hay là chàng dắt Đại Hoàng về đi.” Mật Nương thấp giọng nói.
Ba Hổ không nói gì, vỗ vai nàng trấn an. Có Đại Hoàng đi theo, những người khác nhìn thấy sẽ chủ động tránh Mật Nương ra, tránh để nàng bị chen lấn, va chạm.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.