Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 110



“Ấy không được, ta ngủ ở gian sau đi, ta không quen ngủ chung với người khác.” Mẫu thân Ba Hổ lập tức lên tiếng, vỗ vỗ tay Mật Nương rồi nói: “Không ngủ chung cũng không làm lỡ việc hai mẫu nữ chúng ta nói chuyện.”

Nhi tử của bà mấy hôm nay trên mặt chẳng có lấy một nụ cười, bà mà còn nằm lại đây, hắn chắc sẽ không ngủ được mất.

“Người ở nhà chẳng phải vẫn ngủ chung với phụ thân Ba Hổ ư? Đừng có lừa con nha.” Mật Nương không nhìn Ba Hổ.

“Ta già rồi, giấc ngủ nông, ngủ chung ồn ào lắm, đã ngủ riêng hai phòng từ lâu rồi.” Cãi vã rồi hợp lại, phần lớn đều là hai người ngủ riêng.

Ba Hổ cũng không nói gì, cứ lầm lì chuyển đồ của mẫu thân hắn ra hậu viện, nhưng Mật Nương cũng cầm sách theo ra hậu viện, hai bà tức lại ngồi dưới ánh nến dầu nói chuyện rôm rả.

Mẫu thân Ba Hổ nhìn ra ngoài sân một cái, chỉ thấy nhi tử của bà đang đi đi lại lại ngoài cửa. Vừa định nói gì thì thấy hắn mặt lạnh tanh đi vào, xách cái ghế lên ngồi dưới gầm giường nhìn chằm chằm Mật Nương, không lên tiếng không cử động, cứ ngồi đó nhìn.

Mật Nương là người đầu tiên không chịu nổi, nàng liếc xéo nam nhân dưới đất, vén chăn xuống giường mang giày, “Mẫu thân, sách cứ để ở phòng người, tối mai con lại đến.”

“Ồ, được…” Lời cuối chưa dứt, thì thấy nhi tử bà đã lượm sách vở trên đầu giường, xách cả chồng đi mất.

“Đêm nay người không ngủ ngon, tối mai sẽ buồn ngủ sớm, người hiểu không?” Ba Hổ nhìn Mật Nương đi ra sân trước, hạ giọng nói.

Hiểu, hiểu quá đi chứ.

Tiếng đóng mở cửa ở sân trước truyền đến, mẫu thân Ba Hổ thổi tắt nến nằm trên giường, trong phòng còn có mùi bùn ẩm ướt, nhất thời bà không ngủ được, trằn trọc nhìn ánh tuyết hắt vào từ khe cửa. Thuở bà còn xuân sắc, bà thích những tình cảm rung động mạnh mẽ, sự phản đối của gia đình, sự kiên trì hết mực của người tình, đều khiến bà đêm đêm trằn trọc.

Giờ đây nghĩ lại chuyện xưa, bà vẫn không khỏi xúc động vì sự rung động năm ấy. Nhưng mấy hôm nay tận mắt nhìn cách đôi phu thê trẻ chung sống, Ba Hổ so với những lời ngon tiếng ngọt của phụ thân hắn thì gần như là một người câm, chỉ biết rót nước, gắp thức ăn, đỡ tay khi lên xuống xe ngựa, chẳng biết dỗ dành ai cả. Nhưng Mật Nương chưa hề rơi lệ, chưa hề bỏ bữa, chưa hề mất ngủ.

Có lẽ là già rồi, thấy nhiều rồi, cuộc sống bình bình đạm đạm mới là thật.

Ba Hổ xách thùng tiểu đi vào nhà, thấy cái chăn hắn đắp lại bị vứt xuống cuối giường, hắn im lặng dịch chuyển nó về chỗ cũ, nhanh chóng cởi áo chui vào chăn.

“Bỏ cái chân ra ngoài.” Mật Nương đá một cái.

“Nàng đá ta đau rồi.” Ba Hổ rên lên một tiếng khoa trương, thấy không có phản hồi, hắn dứt khoát mặt dày làm vô lại một lần, vén chăn của mình chui vào chăn Mật Nương, bị đá, bị nhéo cũng không chịu ra, vì sợ chạm vào bụng nàng, hắn đành nằm thẳng để nàng mặc sức.

Mật Nương c.ắ.n hắn một cái, “Về chăn của chàng mà ngủ đi, chẳng phải không bận tâm chuyện ba người ngủ chung một giường sao? Chàng vội vàng làm gì chứ?”

“Không có…”

“Không có gì mà không có? Chàng có thể hỏi qua ta, là có muốn ngủ chung phòng nằm chung giường với mẫu thân chàng không?” Ngoài trời gió tuy lớn, nhưng Mật Nương vẫn hạ giọng, sợ bị bà mẫu nghe thấy, “Trước đây ta đã gặp mẫu thân chàng được mấy lần? Ăn chung được mấy bữa? Chàng cứ thế kéo người nằm chung giường với ta.”

“Là ta đã không suy nghĩ chu toàn.” Ba Hổ nhận lỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đừng tưởng nhận lỗi nhanh là ta sẽ tha cho chàng.” Mật Nương cũng giả vờ hừ hừ, trong nhà chỉ có một cái giường này, Ba Hổ đón mẫu thân hắn đến ở, dù có nói với nàng hay không, cũng chỉ có thể là ba người ngủ chung. Nhưng lúc ấy trong lòng nàng không thoải mái, nàng lật người, không thèm để ý đến hắn nữa.

“Nàng muốn thế nào mới tha cho ta đây?” Ba Hổ chống tay ghì lên người Mật Nương, nghiêng đầu đối diện mặt nàng, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau.

Mật Nương giơ tay đẩy mặt hắn ra, đừng có bày trò này với nàng, nàng không mắc lừa đâu.

“Sau này ta có mời ai về nhà ở, chỉ cần là chuyện liên quan đến gia đình chúng ta, ta nhất định sẽ bàn bạc với nàng trước, được không?”

Ba Hổ cũng đã tự kiểm điểm rồi, đây là vì Mật Nương hòa hợp được với mẫu thân hắn, nếu không hợp, mấy hôm nay hắn cũng chẳng ngủ ngon được. Hơn nữa Mật Nương rất coi trọng chỗ ngủ của hai người, khi mẫu thân hắn chưa đến, nàng thích nằm ườn trên giường, thích cuộn trong chăn lăn lộn, mấy hôm nay ngoài lúc đến giờ ngủ, chẳng thấy nàng ngồi trên giường lần nào.

Mật Nương không nói gì, Ba Hổ biết đó là ý ngầm đồng ý, hắn xoay người nằm vào phía trong, ôm lấy Mật Nương hít một hơi thật sâu, vừa định làm gì đó thì bị nàng bịt miệng lại.

“Không được, mai chàng tháo ga trải giường chăn nệm ra giặt giũ đã rồi tính.” Trên giường có mùi của mẫu thân Ba Hổ, nàng ngủ không quen, luôn cảm thấy trên giường có gì đó.

“Có bộ sạch, ta thay ngay bây giờ.”

Mỗi bước mỗi xa

“Không muốn động đậy.” Nói là không muốn động đậy, nhưng tay nàng lại giơ lên, khi được bế lên nàng mím môi cười, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân hít hà.

Triệu đại phu đã dặn ba tháng đầu không được hành phòng, tuy rằng trước đó đã từng có, nhưng Ba Hổ sợ xảy ra chuyện nên cũng không dám động vào Mật Nương nữa. Hai người trốn trong chăn hôn hít một hồi, mồ hôi đầm đìa thò đầu ra thở dốc.

“Ta buồn ngủ rồi, muốn ngủ.” Mật Nương ôm cánh tay nam nhân, rúc vào lòng hắn nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm bị khát tỉnh giấc, Mật Nương vừa mở mắt động đậy một cái là Ba Hổ đã tỉnh, “Sao vậy? Muốn xuống giường đi tiểu?”

Tiểu cái quỷ, buổi tối nàng có uống nước đâu, “Ta muốn uống nước, khát rồi.” Hai đêm trước cũng có lúc khát tỉnh giấc, nhưng nàng không lên tiếng.

Ba Hổ đứng dậy mặc quần áo đi ra nhà bếp, trong nồi có nước ấm, là để chuẩn bị cho việc nấu ăn sáng mai. Hắn cời than tro còn sót lại và nhét vài miếng phân bò khô vào, trong lúc đun nước thì lại đi ra bếp phía sau châm thêm lửa.

“Ba Hổ?”

“Là con, mẫu thân ngủ đi, con chỉ đến châm thêm lửa thôi.” Ba Hổ đáp một tiếng, khi đi ra tiền viện lại hỏi: “Mẫu thân, người có muốn uống nước không? Con đun nước rồi.”

“Nếu có thì ta uống một ngụm.”

“Vậy con bưng đến cho người, người đừng dậy.” Ba Hổ đi vào nhà bếp múc hai bát nước sôi, đứng ngoài tuyết một lúc cho nguội bớt rồi mang đến cho Mật Nương, sau đó lại đi ra hậu viện.

“Dỗ xong rồi à?” Phụ nhân nhận lấy cái bát, nhìn là biết cái này chuẩn bị cho tức phụ của hắn rồi.

“Không liên quan đến người, đừng có dò la.” Hắn đợi người uống xong nhận lại cái bát, để lại một câu ngủ sớm rồi đi ra cửa.

Ái chà, tối nay nói chuyện có vẻ mạnh mẽ lắm nha, cái thằng nhãi tối qua mắt nhìn chằm chằm cầu lão mẫu giúp hắn nói chuyện là đứa nào vậy?