“Con à, nữ tử thường tâm tư nhạy cảm. Nhi tức tuy miệng oán trách vài câu, nhưng bao nhiêu đồ ngon đều mang tới cho nhà ta ăn dùng, việc nhà cũng do nha hoàn nàng lo liệu, khác gì nàng tự làm đâu? Trên thì hiếu thuận phụ mẫu, dưới thì chăm sóc con không thiếu thứ gì. Quần áo trên người con chẳng phải đều là nàng chuẩn bị sao?”
“Còn con, ngày ngày chỉ biết tới thư viện hoặc ôm sách, nàng là tức phụ mới cưới, con không bầu bạn, nàng chẳng qua chỉ nói vài câu muốn con để tâm một chút. Con thì hay rồi, cãi tay đôi với nàng, bụng dạ nhỏ hẹp quá đó.”
Dương Thụ cụp đầu đi rước Xuân Hạnh.
34
Bị phụ thân nàng gây khó dễ đôi chút, hắn vẫn rước được Xuân Hạnh về. Hòa thuận được vài hôm, rồi lại cãi nhau.
Phu quân đối với ta thì vẫn rất chu đáo.
Việc nhà ta không phải động tay, chàng cũng không cần làm.
Nhưng việc tắm rửa vẫn tự lo. Ta tắm, chàng xách nước tắm cho ta; ta ngâm chân, chàng bưng nước, đổ nước giúp.
Thường ngày chàng vào thư phòng đọc sách, ta lại nấu bát mì cho ăn thêm.
Về sau, Xuân Hạnh bắt đầu đem ra so sánh.
Nàng thấy phu quân đối với ta dịu dàng chu đáo, còn Dương Thụ thì chẳng mấy khi như vậy với nàng.
Ví như Xuân Hạnh bảo:
“Phụ thân chàng còn biết rót nước rửa chân cho kế mẫu chàng, chàng sao cứ đứng đực ra đó?”
Dương Thụ đáp:
“Nàng có nha hoàn, bà ấy thì không, sao bắt ta rót?”
Ta hiểu rõ Dương Thụ nghĩ gì.
Nếu Xuân Hạnh là cô nương nhà thường dân, hắn không phải trèo cao, thì việc rót nước cũng chẳng hề gì, người ngoài cũng không coi thường.
Nhưng Xuân Hạnh lại là mối hôn sự hắn trèo cao mới có, nếu nó rót nước rửa chân cho nàng, chẳng khác nào thừa nhận sợ thê tử.
Hắn không chịu cúi đầu như thế.
Còn như phu quân rót nước cho ta, người ngoài biết cũng sẽ khen chàng dịu dàng, chứ chẳng ai nói hắn sợ thê tử.
Nhưng nếu Dương Thụ làm vậy cho Xuân Hạnh, ắt sẽ có lời bàn tán:
“Ồ, xem kìa, Dương Thụ nịnh bợ thiên kim nhà huyện lệnh.”
Chỉ là Dương Thụ chưa chín chắn, tự tôn cao hơn trời, hoàn toàn không hiểu đạo sống.
35
Xuân Hạnh tìm ta than thở.
Không còn cách nào, trong nhà chỉ có mấy người, nàng không nói với ta thì nói với ai.
Xuân Hạnh bảo:
“Phụ thân ta ban đầu không đồng ý gả ta cho chàng, là ta tự mình cầu xin. Vậy mà chàng chẳng trân trọng, thường ngày không quan tâm thì thôi, sao phụ thân chàng có thể đối xử với kế mẫu chàng dịu dàng như thế, còn một thiên kim huyện lệnh như ta lại chẳng có được? Ta ít nhất cũng xuất thân cao hơn chứ.”
Ta liền mắng thẳng Dương Thụ:
“Dương Thụ đúng là cái tiểu tử bướng bỉnh, ta nói cho ngươi biết, nam nhân vốn phải biết chăm sóc nữ nhân, hắn chẳng phải đấng nam tử tốt gì. Nếu ta là ngươi, ta cũng về nhà mẹ đẻ rồi! Đừng nói tới ngươi, ngay cả ta là bậc trưởng bối, hắn đã bao giờ gọi ta một tiếng ‘mẫu thân’ chưa?!”
Xuân Hạnh thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phụ thân ta sẽ nói ta, dù ngoài mặt ông che chở cho ta. Nhưng nữ nhi đã gả đi mà ngày nào cũng về thì thiên hạ sẽ bảo phụ thân ta không biết dạy con.”
Nàng liếc ta, ngập ngừng:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Trước đây ngươi từng đính hôn với chàng, gọi không được cũng phải.”
Quan hệ giữa ta và nàng cũng thật vi diệu.
Nàng ngày ngày kể khổ chuyện Dương Thụ không chu đáo, còn ta thì chuyện gì tốt phu quân dành cho ta, ta cũng phải khoe một câu.
Về sau, nàng không muốn nghe ta khoe khoang, ta cũng chẳng buồn nghe nàng than thở.
Nhưng cả hai lại mắc kẹt trong nhà, chẳng có ai khác để nói chuyện.
Đành ngậm mũi chịu đựng, mỗi người tự nói cho mình nghe.
36
Đại ca và nhị ca ta cách vài hôm lại gánh một sọt cải, củ cải từ ruộng mang sang.
Nhà chẳng phải mua rau, chỉ tốn tiền mua thịt, gạo với ít dầu muối mắm dấm.
Nhà ta trồng nhiều rau đến nỗi ăn không xuể.
Hôm ấy, nhà huyện lệnh gửi cho Xuân Hạnh một quả dưa hấu.
Dưa hấu vốn không phải thứ trái cây của mùa này, khiến cả nhà ta xuýt xoa.
Quả này là dưa mùa hè, được cất trong đá, chôn hầm, nay mới đem ra ăn, nghe nói hỏng không ít, chỉ còn vài quả.
Dưa hấu ngay giữa mùa hè đã quý, huống chi lúc này.
Đêm ấy, sau khi ân ái cùng phu quân, ta l.i.ế.m môi, nói dưa hấu ngon quá.
Hắn trò chuyện cùng ta, bảo từng đọc trong sách cổ thấy cách trồng dưa hấu, không biết có hiệu nghiệm không.
Ta hứng thú hỏi là cách gì.
Hắn kể cho ta nghe.
Mắt ta sáng rực:
“Chàng nói xem, ta trồng dưa hấu thì sao?”
Phu quân thường nhìn ta như nhìn một đứa trẻ, ta nói gì cũng gật đầu khen hay.
Có lẽ chàng thấy mình tuổi tác chênh lệch, có phần thiệt thòi với ta, nên đặc biệt dịu dàng, bao dung.
Mà ta cũng rất hưởng thụ điều đó.
Lần này cũng vậy, chàng nói:
“Được.”
37
Trước tiên là phải có đất.
Nhà chàng ở quê cũng có mấy mẫu ruộng, nhưng đã cho thuê, mà quản lý cũng không tiện.