Sau Khi Bị Hủy Hôn Ta Nhập Cung

Chương 1: 1



Thuở nhỏ, ta lén lút lẻn vào thư phòng của phụ thân.

  Bắt gặp một tiểu nam hài đang đạp lên bảo tọa của người .

 Mài mực trên bức họa vừa mới hoàn thành mà tùy tiện bôi vẽ.

 Ta vô cùng tức giận, bèn túm lấy tay hắn toan đưa đi gặp phụ thân.

 Nào ngờ, khi giằng co, hắn vô ý làm đổ giá nến. 

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Lại trùng hợp thay, một nghiên mực lăn xuống, nện trúng đầu tiểu nam hài, khiến hắn bất tỉnh nhân sự.

 Cả hai ta suýt nữa chôn thân trong biển lửa. 

Ta phải phí hết chín trâu hai hổ chi lực mới lôi được tiểu nam hài tựa chó c.h.ế.t kia ra ngoài.

Kết quả, đập vào mắt ta là ánh nhìn lo lắng của mẫu thân, cùng phụ thân ta suýt nữa kinh hãi đến ngất xỉu.

Phụ thân ta vốn chưa từng nổi giận, ngày đó lại vội vã ôm lấy tiểu nam hài mà rời đi, không hề liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta, vốn luôn là minh châu trong lòng bàn tay phụ thân.

 Tủi thân mà khóc òa lên, túm lấy tay áo mẫu thân hỏi liệu tiểu nam hài kia có phải là tư sinh tư của phụ thân không, liền bị mẫu thân vỗ cho một cái vào gáy.

Mực dính đầy mặt ta, ta vừa khóc, cả khuôn mặt càng như than đen. 

Khi soi gương còn lớn tiếng kêu gào rằng mình đã hủy dung.

Sau đó, trên dưới phủ Nguyễn gia đều hay biết mặt phải của ta đen kịt một mảng lớn.

 Một đồn mười, mười đồn trăm, rốt cuộc thành lời đồn ta đã hủy dung.

Rồi sau nữa, toàn kinh thành đều hay biết độc nữ của Nguyễn Thừa tướng đã bị hủy dung.

Thế nhưng… rõ ràng trên mặt ta chỉ là mực nước thôi mà…

Ta vừa rửa mặt vừa khóc, sao thứ mực này lại khó rửa đến thế?

 Mặt đã đỏ lừ mà vẫn chưa tẩy sạch!

Phụ thân ta định ra tay đánh cho ta một trận nhừ tử, may mà được mẫu thân ngăn lại. 

 Rồi người đau lòng nhìn thư phòng đã cháy thành tro tàn và vệt mực trên mặt ta.

 Đó chính là thỏi mực người đã bỏ ra mấy vạn lượng bạc trắng để mua về. 

Vậy mà cứ thế  bị ta phá hỏng rồi.

Mẫu thân ta càng không chịu nổi tiếng khóc than của ta.

 Trực tiếp sai nha hoàn khỏi cần rửa nữa, cứ việc ra ngoài đeo mạng che mặt vậy.

 Thứ mực này nhiều nhất cũng chỉ vài tháng là bay màu.

Ngày hôm sau, ta vô tư đeo mạng che mặt ra ngoài mua trâm cài, bị mọi người nhìn thấy. 

Càng khiến tin đồn ta bị hủy dung thêm phần xác thực.

Ta muốn giải thích nhưng hữu tâm vô lực.

 Ngay cả quận chúa vốn thường ngày không ưa ta cũng nhìn ta với vẻ mặt đầy đồng tình, đến trâm cài cũng không tranh mua với ta nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không phải ta cố tình làm bộ, mà đều tại chất lượng mực của lão gia quá tốt.

 Tấm mạng che mặt này ta đã đeo ròng rã một tháng trời.

Sau đó, ta lại chọc vào tổ ong vò vẽ bị ong đốt sưng mặt.

Rồi lại ăn hạnh nhân bị dị ứng nổi đầy mụn. 

Rồi lại ra ngoài chơi trốn tìm bị va gãy răng cửa…

Mẫu thân ta còn nghi ngờ liệu ta có vấn đề về đầu óc không. 

Chẳng đâu bị thương mà cứ nhằm vào mặt, thế là tấm mạng che mặt này cứ thế đeo trên mặt ta mãi.

 Phụ thân ta cũng thở dài thườn thượt mà nói với ta rằng :

 “ Nữ tử nhà người ta, dung mạo là quan trọng nhất, sao ta lại không biết phấn đấu, cứ như một nam tử vậy?” 

Chỉ là ta không bao giờ gặp lại tiểu nam hài kia nữa.

 Chuyện này cũng bị ta quẳng ra sau đầu.

Cho đến năm ta mười lăm tuổi, tân Hoàng đế vừa lên ngôi lại rỗi hơi. 

Ta nghi ngờ người là do quá nhàn rỗi, vậy mà lại hạ chỉ ban hôn cho ta.

 Tục ngữ có câu văn võ chẳng liên hôn.

 Huống hồ phụ thân ta là Thừa tướng, nhưng không biết đầu óc Hoàng đế có vấn đề gì không, lại gả ta cho Đại tướng quân.

Người thật sự không sợ tạo phản sao, hay là quá tin tưởng phụ thân ta và Đại tướng quân đây.

Thánh chỉ của Hoàng đế không ai dám trái.

 Nghe đồn Đại tướng quân ba phen bốn bận tiến cung thỉnh cầu Hoàng đế thu hồi thánh chỉ, nhưng cũng chẳng ăn thua.

Ta đã cam chịu số phận, ta gả cho ai chẳng là gả.

Sau đó ta đi khắp nơi dò hỏi. 

Ta chẳng có yêu cầu gì với phu quân tương lai, miễn đừng là lão già hơn bốn mươi tuổi là được.

Kết quả nghe đồn Đại tướng quân này tên là Ngụy Thanh. 

Hắn mười ba tuổi đã theo cha ra trận.

 Năm nay mười bảy tuổi, càng ở chiến trường bày ra nhiều kỳ chiêu, đánh thắng không ít trận. 

Kế thừa sự dũng mãnh của phụ thân, được Hoàng đế phong làm Thần Võ Đại tướng quân.

May quá, may quá, không phải lão già. 

Nhưng ta lại nghe ngóng được một tin tức nhỏ, hắn là một kẻ cực kỳ coi trọng nhan sắc.

Để cuộc sống được trôi chảy.

 Ta định cho Đại tướng quân nếm thử "chân diện mục" của ta.

Ta có được một cơ hội, nghe nói Đại tướng quân sẽ tham gia yến tiệc do Hoàng đế tổ chức sau ba ngày nữa.