Đang định nói chuyện khác, đột nhiên nghe thấy một câu: "Thơm quá, thơm quá thơm quá."
Cố tổng nhìn qua, thấy có người đang đi xuống từ đỉnh núi.
Cậu thiếu niên tới gần là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo phông trắng và quần đùi, da trắng sáng gần như chói mắt.
Khi lại gần, không khỏi khiến người ta kinh ngạc một chút, quá đẹp!
Cố tổng có chút bệnh mê sắc đẹp, đã gặp không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp.
Đã lâu rồi cậu không còn bị ấn tượng bởi nhan sắc nữa.
Nhưng thiếu niên này, một bên mặt chìm trong ánh nắng, đôi mắt cáo nhọn, cầm sắc, dưới đáy mắt có một màu xanh biếc mờ ảo, như một yêu tinh trong rừng núi.
Khi người kia tiến lại gần, cậu cảm thấy có chút quen thuộc.
Cố tổng chăm chú quan sát, không nhận ra rằng Trình Đông Húc đã đứng dậy, một tay đặt lên vai cậu.
Cách đó không xa, một người đàn ông gầy gò, cao ráo, mặc áo sơ mi và quần dài, vẻ mặt tuấn tú, đuôi mắt hơi xếch, tỏa ra cảm giác lạnh lùng u ám, theo sau thiếu niên kia.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cũng nhìn thấy Cố Tinh và Trình Đông Húc, liền nhanh chóng bước tới.
Anh bước nhanh nhưng vẫn mang một khí chất quý phái, trầm mặc, ngẩng đầu lên nắm lấy gáy của thiếu niên mắt cáo, vừa trách vừa cưng chiều: "Lại chạy lung tung."
Thiếu niên mắt cáo ban đầu còn hào hứng, nhưng khi bị nằm gáy, lập tức run lên.
Cậu ta lúng túng bảo vệ gáy của mình, nhảy cẫng lên: "Úc Đàn!"
Trên ngọn núi gần như hoang vắng này, bốn người gặp nhau thật kỳ lạ.
Đặc biệt là nơi này rất nghèo nàn.
Nhưng bất kể là Cố Tinh và Trình Đông Húc, hay hai người đối diện, ngoại hình, khí chất hay cách ăn mặc, đều đủ để mở một cuộc họp báo.
Trình Đông Húc một tay đặt lên vai Cố Tinh, nói với người đàn ông mặc áo sơ mi trắng: "Úc thiếu gia, thật trùng hợp."
Người đàn ông áo sơ mi trắng vẫn xoa gáy của thiếu niên mắt cáo, luôn có cảm giác u ám, như đang cân nhắc xem nên cắt ở đâu, nhưng giọng nói lại rất tốt, gật đầu: "Trình thiếu, vị này là... Cố thiếu? Thật trùng hợp."
Thiếu niên mắt cáo thì thầm một câu: "Hóa ra họ Cố."
Một lát sau, cậu ta chợt hiểu ra, nhìn Cố Tinh, mắt sáng lên: "Cậu là Cố Tinh? Cũng là diễn viên? Tôi là Hồ Tiểu Ngư, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Ngư, Ngư Ngư, hoặc Cáo Nhỏ, làm bạn nhé?"
Hồ Tiểu Ngư rất dễ mến, từng cử chỉ đều mang một cảm giác thuần khiết và linh hoạt.
Cố Tinh không phải là người dễ thân thiết, nhưng không thể không gật đầu: "Được thôi."
Trình Đông Húc đơn giản giới thiệu với Cố Tinh.
Thì ra người đàn ông áo sơ mi trắng tên Úc Đàn, là người đứng đầu giới hào môn ở S thị.
Trình Đông Húc và Úc Đàn đã quen biết, liền trò chuyện vài câu.
Cố Tinh thì trao đổi số điện thoại với Hồ Tiểu Ngư, avatar WeChat của cậu ta là một đĩa cá chua ngọt trông rất ngon.
Cố Tinh cũng thích ăn cá.
Điều này khiến hai người cảm thấy như quen biết từ lâu.
Hồ Tiểu Ngư thề rằng, cậu ta chưa bao giờ gặp ai có khí chất trong trẻo và dịu dàng như Cố Tinh, hơn nữa còn có ánh sáng công đức dày đặc bao quanh.
Quá hấp dẫn, hít một hơi như muốn khiến lông cáo cũng bay lên.
Ánh sáng công đức của Trình Đông Húc cũng rất dày đặc, nhưng luôn mang theo khí sát phạt.