Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 79



Ánh mắt Ngụy Thầm chẳng gợn chút sóng, rõ ràng là cho cậu thoải mái quậy. Hạ Khai muốn ngồi xuống nghỉ một lát nhưng không được cho phép.

Đi bộ một đoạn, Hạ Khai lại mè nheo đòi Ngụy Thầm đưa về, bảo rằng chân cậu đã chạy mất rồi, không còn gắn trên người nữa.

Ngụy Thầm bật cười: “Khai Khai, em lên đi.”

Hạ Khai lười đi, Ngụy Thầm cũng không ép buộc, để cậu trèo lên lưng rồi cõng về.

Với thân phận của Ngụy Thầm, hành động cõng Hạ Khai đi suốt quãng đường có thể xem như hạ mình. Quản gia chẳng dám nhìn lâu, chỉ cảm thấy Hạ Khai có hơi khoa trương nhưng có ông chủ chiều chuộng, thân phận kẻ dưới như họ cũng không thể nói gì thêm.

Chuyện yêu đương kết hôn, quản gia chưa từng trải qua nhưng đã làm việc ở nhà họ Ngụy mấy chục năm, ông biết rõ điều gì nên làm. Chỉ là nhất thời vẫn chưa quen với việc ông chủ của mình quá mức cưng chiều một người. Trong những gia tộc quyền quý, có ai lại nuông chiều gối ấm bên cạnh mình như thế chứ?

Đón nhận ánh mắt kỳ lạ của quản gia, Hạ Khai mỉm cười. Cậu biết quản gia không có ý xấu, chỉ là chưa từng chứng kiến cảnh này mà thôi. Vì muốn giúp đối phương làm quen, cậu bèn càng bám dính lấy Ngụy Thầm hơn.

Về đến nhà, cả hai tất nhiên lại phải tắm rửa lần nữa. Hạ Khai đòi tắm ch ung với Ngụy Thầm, lần này chí ít cũng là tắm đàng hoàng, không cố tình trêu chọc hắn làm mấy chuyện kia.

Nói mới nhớ, dạo gần đây Hạ Khai khá buông thả, tần suất đòi hỏi cao hơn hẳn, làm nhiều quá nên cơ thể không chịu nổi. Mấy ngày trước, Kỷ Vãn kê thuốc cho cậu còn cố ý nhắc nhở. Cậu muốn ngang tàng với Ngụy Thầm thế nào thì tùy nhưng để người khác biết thì đúng là chưa dày mặt đến mức ấy.

“Thầy ơi, em có chuyện muốn bàn với thầy.”

Do dự mấy ngày, cuối cùng Hạ Khai vẫn không cưỡng lại nổi h@m muốn và sự cám dỗ trong lòng. Cậu muốn có chiếc cơ giáp kia. Dù hiện tại chưa đủ tư cách điều khiển, cậu vẫn muốn giữ nó làm của riêng.

Ngụy Thầm ôm cậu hôn một cái, ánh mắt sâu thẳm như có thể dìm chết người, Hạ Khai thật sự ghét ánh nhìn chiều chuộng ấy của hắn.

“Thầy đừng trách em tham lam, ai bảo thầy vừa có quyền vừa có thế, lại còn nuông chiều em như vậy chứ! Lòng tham con người là cái hố không đáy, nếu sau này thầy không còn thích em nữa, cũng không thể trách em đâu đấy!”

Bây giờ, Hạ Khai thích Ngụy Thầm đến mức không dứt ra nổi. Nếu có một ngày đối phương thu hồi lại tất cả tình yêu này, e rằng cậu sẽ chết mất.

.

Mùa đông ở Liên Bang, mưa dầm kéo dài, cả đất nước như chìm vào tĩnh lặng. Ban ngày Hạ Khai chẳng có tinh thần, suốt ngày lờ đờ ngủ say nhưng đến tối, cứ kề bên Alpha nhà mình là lại chẳng thể thỏa mãn được d*c vọng.

Vì chuyện này, Kỷ Vãn vừa cảm thấy hưởng thụ, vừa thấy xấu hổ thay cậu. Những h@m muốn quá mức này, cậu đành phải tâm sự riêng với cậu ấy. Kỷ Vãn mặt không đổi sắc, dường như đã quen, chỉ nói rằng cậu đang ở độ tuổi tràn đầy d*c vọng, có nhu cầu là chuyện bình thường.

Hạ Khai ngả đầu ra sau ghế, ánh mắt trống rỗng. Khi chưa thay đổi giới tính, cậu chưa từng rơi vào tình trạng cơ thể mất kiểm soát như vậy. Thỉnh thoảng có h@m muốn thì chỉ cần vào phòng tắm tự giải quyết là được. Bây giờ lại thấy bản thân quá bám người. Cậu từng thử tự xử lý nhưng không có Ngụy Thầm thì cảm giác không giống nhau, cũng rất khó đạt được kh0ái cảm mong muốn, cuối cùng cũng chỉ là tự chuốc khổ vào thân.

Làm Omega đúng là mệt, cả thể xác lẫn tinh thần lúc nào cũng cần Alpha xoa dịu. Hạ Khai thở dài, nỗi phiền muộn của cậu chẳng là gì so với Kỷ Vãn. Đợi nói xong, cậu mới thu lại cảm xúc, nghiêm túc nghe đối phương dặn dò về thuốc mới.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com