“Thầy chỉ tạm thời đánh dấu tôi thôi, ngoài cái đó ra…” Hạ Khai nói nhỏ: “Thầy ấy là người rất tốt…”
Kỷ Vãn nghe xong khẽ cười, còn Hạ Khai thì vẫn mơ hồ.
“Kỷ Vãn, tôi cảm thấy như không còn là chính mình nữa.”
Mùa hè oi ả, Hạ Khai cũng dần trở nên mơ màng, thường xuyên nhìn Ngụy Thầm ngẩn ngơ, không hiểu mối quan hệ giữa mình và thầy rốt cuộc là gì.
So với một cặp đôi yêu nhau, Ngụy Thầm chưa từng làm gì quá giới hạn với cậu ngoài việc tạm thời đánh dấu nhưng một người là Alpha, một người là Omega, Ngụy Thầm chăm sóc cậu từng ly từng tí, ngoài sự thân mật của một đôi tình nhân, dường như giữa họ không có gì là chưa làm qua.
Khi Ngụy Thầm trở lại, Hạ Khai chạy đến trước mặt hắn, ánh mắt ngây thơ và chân thành hỏi: “Thầy ơi, thầy muốn có em không? Để em trở thành Omega của riêng thầy?”
Ngụy Thầm im lặng không trả lời, chỉ có ánh mắt vẫn đầy sự bao dung và ấm áp.
Hạ Khai cảm động, tội lỗi, xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy tự ti, có lẽ cậu đã hiểu ra điều gì đó.
“Thầy ơi, thầy hãy để em đi đi.”
Cậu có thể ở trong vực thẳm của địa ngục nhưng Ngụy Thầm thì không thể. Hạ Khai thậm chí đã buông thả bản thân muốn kéo thầy cùng đi nhưng Ngụy Thầm còn lý trí và tỉnh táo hơn những gì mà cậu nghĩ.
.Gió cuối hè mang theo hơi nóng trong không khí, trong nửa tháng ngắn ngủi, Hạ Khai đã trở thành khách quen của những khu phố đêm sầm uất, không có quản lý nào không sợ cậu, hoặc nói đúng hơn là sợ người đứng sau cậu.
Từ sáng đến tối Hạ Khai đều sống trong những ánh đèn xập xình đầy mờ ám tại quán bar, chỉ khi Ngụy Thầm đến đón mới miễn cưỡng về. Trước khi về, cậu làm đủ trò với Ngụy Thầm nhưng dọc đường lại im lặng một cách kỳ lạ, như thể người trước đó náo loạn không phải là chính mình.
Chỉ có Hạ Khai mới hiểu, trong lòng cậu đang kìm nén một đống cảm xúc, không thể bộc lộ ra ngoài dưới sự bao dung ngày qua ngày của Ngụy Thầm. Vì dù cậu làm gì đi nữa, Ngụy Thầm cũng sẽ không tức giận, vậy thì cậu chỉ có thể thờ ơ, để thử xem đối phương có thể chịu đựng cậu đến bao giờ.
Hạ Khai lắc đầu tự giễu, cậu thật giống như một con chó bị trói chặt ở bên chân Ngụy Thầm, dù có chạy thế nào, dù có chạy xa đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Quản lý nhìn Hạ Khai, người đang mặc bộ đồ sáng lấp lánh và đang lắc lư theo điệu nhạc như một Omega, không khỏi thở dài, quay lại nói với trợ lý: “Cậu nhóc này bao giờ mới trở lại bình thường đây, mỗi ngày cậu ấy ở đây, tôi cảm giác như quán bar này có một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nổ tung chúng ta.”
Trợ lý ngẩn ra: “Tôi cũng không biết.”
Cậu ta chỉ phụ trách việc mang rượu cho khách, gần đây thường xuyên mang rượu cho Hạ Khai, nên quản lý mới cho phép cậu ta đi theo.
Tính cách Hạ Khai khá nhạy cảm, có lúc không muốn tiếp xúc với ai thì sẽ được bảo vệ ngăn cản, thậm chí ngay cả những con cháu danh gia vọng tộc nếu có đắc tội với Hạ Khai thì chắc chắn không bao giờ có kết cục tốt.
Nói chung, người đứng sau Hạ Khai không thể trêu chọc, mà cũng không thể trốn tránh.
Trong phòng nhảy, Hạ Khai uốn lượn cơ thể tựa như một lá rong biển mềm mại trôi dạt giữa lòng đại dương sâu thẳm, vẻ mặt mơ màng, những mảnh sequin lấp lánh khi có ánh sáng chiếu vào.
Mới hồi trước cậu còn nghi ngờ gu thẩm mỹ của Ngụy Thầm nhưng giờ lại không thể không thay các trang phục như thế này, mỗi ngày đổi sang một bộ mới, nếu hết thì lại quẹt thẻ của Ngụy Thầm.
Mọi người trong căn biệt thự đều rất bất ngờ và thắc mắc đối với sự thay đổi của cậu, chỉ là người mà Hạ Khai luôn muốn gặp lại chỉ dịu dàng như mọi khi.
Hạ Khai từng rất thích sự ấm áp mà Ngụy Thầm dành cho cậu nhưng giờ cậu lại sợ cái nhiệt độ dễ chịu ấy.