Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 27



Chiếc xe ngoài cổng dừng lại một lúc rồi rời đi mà không gặp được Ngụy Thầm. Hạ Khai nghĩ có lẽ ngày mai họ sẽ quay lại.

Sắc mặt của Kỷ Vãn không tốt, khiến Hạ Khai nghi ngờ: “Người ngoài cổng kia, anh biết họ sao?”

“Biết chứ!” Kỷ Vãn trả lời, giọng lạnh tanh: “Nếu tôi đủ quyền lực trong tay thì bọn chúng chắc chắn không còn thấy được ánh mặt trời của ngày mai đâu.”

“…”

“Họ là ai thế?” Hạ Khai lẩm bẩm, “Lẽ nào anh muốn chống lại họ, nên mới cần nhờ thầy? Điều kiện là gì?”

Có thể khiến cho Kỷ Vãn phải dè dặt, chắc chắn người ngoài kia có quyền thế không nhỏ. Nhưng nếu liên quan đến thầy, vậy rốt cuộc thầy cậu có địa vị thế nào chứ?

Kỷ Vãn nhìn Hạ Khai: “Đôi khi tôi thật sự ghen tị với sự đơn thuần của cậu đấy!”

Ngụy Thầm đã giăng một tấm lưới dệt bằng tình cảm si cuồng của hắn, bảo vệ Hạ Khai khỏi mọi hiểm nguy trên đời này, tỉ mẩn đến mức ngay cả gia tộc họ Ngụy cũng chẳng hề hay biết.

Có những người may mắn, khi sinh ra đã được sống trong niềm hạnh phúc. Lại có những người bất hạnh, buộc phải trưởng thành từ rất sớm, dùng ý chí ngoan cường xiên ngang giọt lệ ngây thơ, đơn thuần mà vùng lên đấu tranh, quyết chiến với cái thực tại tàn khốc, với những kẻ vô lương tâm trên cõi đời này. Bởi vì, nếu không, họ cũng sẽ bị tiêu diệt.

Con đường mà Hạ Khai đang đi đã được Ngụy Thầm vạch ra thật thuận lợi, dùng quyền lực của nhà họ Ngụy để diệt trừ toàn bộ trở ngại, kể cả việc đối phó với gia tộc họ Lữ. Chỉ là, thiếu niên mà kẻ tín đồ si mê kia lại chẳng hề hay biết bất cứ điều gì.

Hôm nay tâm trạng Kỷ Vãn không tốt. Lúc Hạ Khai tiễn Kỷ Vãn đi, cậu cũng không dám hỏi nhiều.

Ngụy Thầm đột nhiên về sớm hơn thường lệ. Sau khi tiễn Kỷ Vãn không lâu, Hạ Khai ra cổng đón hắn.

“Thầy.”

Chỉ một đoạn đường ngắn nhưng Hạ Khai đã thở hổn hển. Cậu vừa uống thuốc nửa tiếng trước, mùi hương pheromone vẫn nhàn nhạt, hương sữa ngọt ngào từ cơ thể cậu lan tỏa trong không khí. Ánh mắt Ngụy Thầm dừng lại trên người thiếu niên, đôi mày vốn luôn sắc bén bỗng trở nên dịu dàng hơn.

Hạ Khai mỉm cười, đóa hoa rực rỡ ấy có một sức hút vô cùng kì lạ, tựa như ánh mặt trời rực rỡ buổi sớm mai, thuần khiết biết bao! Hương thơm ngọt lịm khuếch tán lửng lờ giữa thinh không kia lại càng khiến Hạ Khai tựa như bé hồ ly quyến rũ mà chính bản thân cậu cũng chẳng hề hay biết.

“Hôm nay em có chuyện gì vui sao?”

Ngụy Thầm xuống xe, theo Hạ Khai vào nhà, ánh mắt hắn dừng lại ở mái tóc hơi dài của cậu, che đi một phần gáy mềm mại – nơi mà hắn vẫn luôn muốn chạm tới.

Hạ Khai rót một cốc nước, đưa đến trước mặt Ngụy Thầm. Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt cậu, thấy hai má cậu đang đỏ lên.

Ngụy Thầm đưa tay chạm vào má cậu: “Em đang nóng.”

Cả người Hạ Khai khẽ run, cơ thể trở nên nhạy cảm hơn, sự tiếp xúc từ Alpha khiến cậu cảm nhận rõ rệt niềm vui sướng được phóng đại gấp bội.

Hạ Khai lúng túng tránh né Ngụy Thầm, hỏi ngược lại: “Em có sao?”

Để dời sự chú ý khỏi khao khát đang dâng lên từ bản năng cơ thể, Hạ Khai nhắc đến chuyện người ngoài cổng sáng nay.

Cậu mong thầy nói gì đó nhiều hơn nhưng Ngụy Thầm không nói gì. Hạ Khai cảm thấy hối hận: “Không nói được sao? Vậy em sẽ không hỏi nữa.”

Một mặt, cậu biết có những chuyện mình không nên hỏi. Mặt khác, vì đã bị cách ly với thế giới bên ngoài quá lâu, nên dù Ngụy Thầm có nói dối để lấp li3m, cậu cũng sẵn lòng chấp nhận.

“Có những chuyện tôi sẽ tự xử lý. Em cứ tập trung dưỡng sức ở nhà nhé!”

Ngụy Thầm lại nghĩ, gia tộc họ Lữ vẫn luôn quấy nhiễu sự yên tĩnh của Hạ Khai, hắn cần phải giải quyết sớm một số việc sau lưng cậu. Thí nghiệm đó đã giam cầm Hạ Khai suốt hai năm, và những món nợ với nhà họ Lữ, Ngụy Thầm sẽ thanh toán từng khoản một, không bỏ sót cái nào.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com