Nửa tiếng sau, tôi đứng trong phòng tài vụ, nhìn số tiền bảy chữ số vừa vào tài khoản, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Đúng lúc này, một bóng đen phủ xuống.
“Cầm được rồi?”
“…”
Ngước mắt lên, tôi liền chạm phải ánh nhìn của Chu Ngật. Đôi mắt sâu thẳm, chẳng thể đọc ra cảm xúc.
Tôi gật đầu: “Cảm ơn.”
“Được rồi, vậy thanh toán phí luật sư đi.”
Tôi ???
“Cái gì, anh còn đòi phí luật sư?”
Chu Ngật nhướng mày, vẻ mặt đầy ý cười.
“Sao? Định quỵt à?”
Tôi nghiến răng, cố nặn ra hai chữ: “Bao nhiêu?”
Trong mắt anh ta lóe lên một tia ý cười vụt qua rất nhanh. Nhưng khi tôi định nhìn kỹ hơn, vẻ mặt anh ta lại trở về vẻ lạnh nhạt như cũ.
Anh ta liếc mắt xuống màn hình điện thoại của tôi, khẽ nhếch môi, vừa định nói gì thì tên sếp khốn nạn đã bước tới.
“Luật sư Chu, tôi đã đặt một phòng riêng ở Ngọc Uyển, gần đây họ có vài món mới, muốn mời anh đến thử?”
Ngọc Uyển, nhà hàng có mức tiêu trung bình sáu con số.
Tôi thoáng thu lại ánh mắt, lặng lẽ cất điện thoại.
Ngay giây sau, một bàn tay đặt lên vai tôi.
“Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Tần, tiếc là trưa nay tôi đã có hẹn.”
“…”
Giọng điệu không hề che giấu sự mập mờ.
Tên sếp cười đầy ẩn ý. “Tôi hiểu, tôi hiểu. Vậy không làm phiền luật sư Chu nữa, có dịp lại gặp.”
Không.
Ông hiểu cái gì cơ chứ?!
“Được.”
Lời vừa dứt, Chu Ngật đã khoác vai tôi, dẫn tôi đi ra ngoài.
Hương thơm quen thuộc bao trùm quanh tôi, khiến mắt tôi hơi nóng lên. Theo bản năng, tôi định giãy ra.
“Đừng động, anh ta đang nhìn. Muốn giữ số tiền đó không?”
“…”
Tôi lập tức đứng yên, mặc cho Chu Ngật đưa vào thang máy.
Vừa vào trong, tôi nhanh chóng lùi sang một bên, mắt dán chặt vào những con số đang giảm dần trên màn hình điều khiển.
Phía sau bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh.
“Giỏi đấy, dám một mình đến đòi tiền. Chồng em đâu, cũng yên tâm thật nhỉ?”
Tôi nghiến răng, giả điếc.
“Lâm Dư, sao không gọi anh chồng môn đăng hộ đối của em ra cảm ơn tôi một bữa?”
“…”
Bốn chữ “môn đăng hộ đối” như một mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng tôi.
Tôi không giả vờ được nữa.
“Không cần. Phí luật sư bao nhiêu, tôi chuyển ngay. Chồng tôi kín đáo, không thích gặp người lạ.”
Lời vừa dứt, nhiệt độ trong thang máy đột nhiên giảm mạnh. Tôi bất giác run lên.
“Người lạ?”
Giọng nói đầy tức giận.
Chết tiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sao cái thang máy này lại đi chậm thế không biết?!
Tôi vô thức rụt người về phía góc, khí thế của Chu Ngật quá mạnh, tôi không chịu nổi.
“Đinh” một tiếng.
Tiếng cứu mạng đây rồi!
Cửa thang máy vừa mở, tôi lập tức lao ra ngoài như chạy trốn.
Nhưng sau lưng, tiếng bước chân vẫn bám theo không rời.
8
Vẫn còn trong công ty, tôi không dám căng thẳng với Chu Ngật quá mức. Ai mà biết tên sếp vô lương tâm kia có trở mặt hay không chứ?
Quả nhiên, tôi vừa bước ra đến cổng công ty, ánh mắt của bảo vệ đã lơ đãng liếc nhìn tôi và Chu Ngật.
Chu Ngật cũng nhận ra, khóe môi anh ta nhếch lên một đường cong khó đoán. Sau đó, anh ta bước nhanh hơn vài bước, trực tiếp nắm lấy tay tôi.
“Đi thôi, lên xe.”
“……”
Hu hu hu.
Tôi khổ quá mà!
Chiếc xe lặng lẽ rời khỏi bãi đỗ của công ty. Trong lòng bàn tay, hơi ấm từ bàn tay to lớn của anh ta vẫn còn sót lại, nóng rực như muốn thiêu rụi bức tường phòng bị mà tôi cố công dựng lên. Tôi cần một chút thời gian để “củng cố” lại nó.
Tôi mím môi, lên tiếng: “Chu Ngật, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Muốn ăn một bữa cơm với người chồng môn đăng hộ đối, giỏi hơn tôi mà em nhắc đến.”
Tôi???
Chậc.
Đúng là bản tính đàn ông thật đáng sợ!
Giọng điệu của Chu Ngật lộ ra sự bá đạo, không chấp nhận bị từ chối.
Tôi hiểu rồi. Hôm nay nếu tôi không gọi “chồng” của mình ra, Chu Ngật nhất định không chịu bỏ qua.
Tôi tức giận, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Thật xin lỗi, nhưng bữa cơm này, anh không ăn được rồi.”
“Hửm?”
“Chồng tôi mất sớm rồi, không còn nữa.”
“……”
Suốt chặng đường về đến cổng khu chung cư, Chu Ngật không nói thêm một lời nào.
Chỉ đến khi tôi vừa bước xuống xe, anh ta bỗng lên tiếng gọi tôi lại.
“Lâm Dư.”
“Hả?”
“Xin lỗi.”
“……”
Ánh mắt giao nhau, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy những gợn sóng cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta.
Tôi sợ hãi.
Bỏ chạy luôn!
____________________
Khi đến trường mẫu giáo đón con trai, tôi nhận được cuộc gọi từ bộ phận nhân sự của công ty, nói rằng ngày mai tôi có thể quay lại làm việc.
Ha.
Cũng chẳng qua là vì họ biết tôi có quen với Chu Ngật, mục Ngật rõ ràng đến thế, tôi trông giống người ngốc lắm sao?
Tôi dứt khoát từ chối ngay, thậm chí còn nhắc đến tên Chu Ngật để tránh bị làm phiền lần nữa.
Buổi tối, khi tôi đang trong bếp chuẩn bị bữa tối cho bé Lâm Ý, con trai tôi bỗng gọi lớn từ phòng khách. Tôi vội cầm theo cái xẻng nấu ăn chạy ra.
“Sao vậy con?”
Bàn tay nhỏ bé, trắng trẻo của con trai chỉ vào TV: “Chú đẹp trai!”