“Vậy là do ta có tác dụng nên ngài bây giờ mới tìm tới ta sao?”
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy nở nụ cười hỏi, trong ánh mắt còn ánh lên một nỗi buồn khó tả.
Bất kỳ người phụ nữ nào khi biết người mình yêu đồng ý cưới mình là bị ép buộc ai cũng không vui. Mặc dù không phải bị ép nhưng tình huống lúc này cũng không khác là bao.
Long nghe vậy lại nở một nụ cười, nhưng là nụ cười bất đắc dĩ. Hắn tiếp tục âu yếm bàn tay của Hoa Nguyệt Ánh nói.
“Kỳ thực tình cảm của ta dành cho nàng thiên về tri kỷ hơn là tình yêu nam nữ. Lúc đó ta không biết phải nói với nàng như thế nào. Còn bây giờ…”
Long không biết phải nói như thế nào.
“Bây giờ thì sao?”
Hoa Nguyệt Ánh hỏi.
Nhìn thẳng vào mắt Hoa Nguyệt Ánh, Long cười nhẹ nói.
“Ta không muốn lừa nàng.”
Là người thông minh Hoa Nguyệt Ánh hiểu được ý của Long là gì.
Hắn có thể không cần phải nói ra những lời vừa rồi, hắn có thể lựa chọn dấu diếm điều đó để nàng ôm lấy ảo tưởng về tình yêu của hắn. Nhưng hắn lại không làm vậy, hắn lựa chọn nói thẳng ra cảm xúc của mình cùng mục đích thật sự.
“Ta nghĩ làm như vậy mới là tôn trọng nàng, ta không muốn mất đi một người bạn.”
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy thở dài nói.
“Cuối cùng ngài cũng chỉ xem ta là bạn.”
Không ai nói một lời hai người đột nhiên rơi vào yên lặng.
“Ta đáp ứng ngài!”
Cuối cùng Hoa Nguyệt Ánh lên tiếng, ánh mắt nàng chăm chú nhìn Long nói tiếp.
“Với tư cách là một người bạn.”
Long nghe vậy mỉm cười, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nàng.
Đột nhiên Long quỳ một chân xuống bên cạnh Hoa Nguyệt Ánh khiến nàng hoảng hốt muốn né tránh, Linh Uyên cùng Linh Tuyền thấy vậy cũng hoảng hốt.
“Không cần như vậy! Đây là một nghi thức đặc biệt của gia tộc mẫu thân ta. Mỗi lần một người đàn ông muốn cầu hôn một người phụ nữ hắn sẽ quỳ một chân trước người phụ nữ đeo cho nàng một chiếc nhân.”
Long lên tiếng trấn an.
Nói rồi hắn lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn vàng nhỏ. Đây chỉ là nhẫn vàng rất bình thường, không có bất kỳ trang trí hay trang sức đáng giá nào với thân phận của hai người.
Đây chỉ là một chiếc nhẫn rất bình thường, cho dù được làm bằng vàng cũng không thể nào xứng đáng với thân phận của hai người.
“Thật có lỗi! Lúc trở về ta mới chú ý tới chuyện này, liền vội vã tìm một cửa hàng trang sức ven đường mua. Nàng không giận ta chứ.”
Long có chút cảm giác tội lỗi nói.
“Ta làm sao lại giận bệ hạ đâu? Ta rất vui.”
Hoa Nguyệt Ánh mỉm cười nói.
“Như vậy! Nàng đồng ý thành vợ ta chứ?”
Long cũng lập tức vào việc.
“Ta đồng ý!”
Hoa Nguyệt Ánh cũng không do dự.
Hai người nhìn nhau mỉm cười! Trong ánh mắt của Hoa Nguyệt Ánh là tình yêu được thỏa mãn nhưng ẩn sâu bên trong có chút thất vọng, còn ánh mắt của Long lại không tồn tại bao nhiêu tình yêu nó chỉ là ánh mắt trao đổi giữa hai người bạn.
...
Sáng sớm!
Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt khiến Long tỉnh dậy, hắn dùng bàn tay che đi ánh sáng chiếu vào mặt để mắt có thể thích ứng với nguồn sáng.
“Bệ hạ tới giờ rồi!”
Linh Tuyền lên tiếng đánh thức Long.
Đột nhiên Long chú ý tới tay phải của mình giống như có người đang gối lên, lúc này Hùng mới nhớ ra hắn nhìn sang nằm trong lòng hắn không ai khác chính là Hoa Nguyệt Ánh, nàng đang đắp lên một lớp chăn mỏng nhưng nó không che đi đôi vai trần trắng ngần của nàng.
Giống như bị đánh thức bởi lời của Linh Tuyền, đôi mắt Hoa Nguyệt Ánh cũng nhẹ nhàng mở ra, nàng cũng bị ánh sáng chiếu rọi đôi mắt phải mất một lúc mới thích ứng được.
Khi nàng ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt của Long, hai người khựng lại rồi cùng nhau nở nụ cười.
Long thậm chí còn ghé vào tai Hoa Nguyệt Ánh nói gì đó khiến hai má nàng đỏ lên.
Sau khi ăn sáng xong Hoa Nguyệt Ánh liền rời khỏi cung điện hoàng gia. Dù sao nàng hiện tại vẫn chưa phải hoàng phi, hơn nữa nàng còn là chủ tịch của Hoa Quế rất bận rộn với công việc.
Còn Long hắn lại bắt đầu một ngày làm việc giống như bình thường, chỉ có điều khi hắn còn chưa kịp ngồi ấm chỗ của mình hồng y giáo chủ đã tìm tới hắn.
“Bệ hạ! Quyết định của ngài thế nào?”
Còn chưa kịp ngồi xuống hồng y giáo chủ đã không chờ kịp lên tiếng.
“Xem ra ngài đang rất vội vàng.”
Long cười nói.
Hắn rất từ tốn không có vẻ gì vội vã nhấp một tách cafe.
Ân! Loại đồ uống này cũng không liên quan gì tới cafe mà có một cái tên khác, chỉ có điều nó có tác dụng giống với cafe nên Long liền tự ý đặt tên cho thức uống này như vậy đấy.
Với khối lượng công việc của Long nếu không có cafe thì mọi chuyện sẽ rất mệt mỏi, hắn đã phải cử người đi khắp nơi để tìm cái thứ đồ uống này.
“Bệ hạ! Đã nhiều ngày như vậy rồi, ngài không cho ta câu trả lời chính xác khiến ta rất khó ăn nói với trong nước.”
Hồng y giáo chủ nói.
Mấy ngày gần đây trong nước liên tục thúc dục ông ta, áp lực của ông ta rất lớn.
“Như vậy xem ra chúng ta nên bất đầu triển khai đàm phán.”
Long cũng không muốn tốn thời gian với vị hồng y giáo chủ này.
“Trước đó ta có thể gặp mặt hoàng hậu tương lai của mình được không?”
Long hỏi.
Ít nhất hắn cũng phải biết hoàng hậu tương lai của mình đẹp hay xấu để mà chuẩn bị tinh thần phải không. Mặc dù xấu hay đẹp thì hắn cũng phải lấy nhưng ít nhất không đến mức lên giường rồi mới phát hiện ra.
“Ha ha! Ngài yên tâm, ta sẽ thuật lại yêu cầu của ngài cho trong nước.”
Hồng ý giáo chủ cười lớn nói.
Ông ta đã không kịp chờ đợi thông báo tin vui cho trong nước, nhưng vì lịch sự ông ta vẫn phải bồi tiếp vài câu với Long.
“Chúc hai nước chúng hợp tác vui vẻ.”
Sau một lúc hai người khách khí vài câu hồng y giáo chủ liền vội vã rời đi.
“Linh Uyên! Gọi Cồ Lâm Biên tới gặp ta, nói cho hắn ta muốn biết phản ứng của Đế quốc.”
Chuyện Thánh quốc muốn liên minh với Nam Tinh chắc chắn Đế quốc đã biết tới vì thế Long muốn xem xem Đế quốc sẽ phản ứng thế nào với tin tức này.
Dù sao chắc chắn Đế quốc sẽ không muốn việc liên minh giữa hai nước xảy ra, nó gây nguy hiểm cho lợi ích của Đế quốc. Theo lẽ thường Đế quốc sẽ tìm cách ngăn chặn liên minh này mới phải. Nhưng cho tới hiện tại Long lại không nhận được bất kỳ tin tức nào về hành động của Đế quốc.
Nó khiến Long cảm giác kỳ lạ.
Rất nhanh Cồ Lâm Biên đã xuất hiện trong phòng của Long.
“Ngươi không có điều gì nói với ta sao? Giám đốc đại nhân.”
Nhưng lời của Long đã thể hiện rõ thái độ của hắn rồi.
Trực tiếp gọi Cồ Lâm Biên là giám đốc, nếu lần này Cồ Lâm Biên không cho Long một câu trả lời thích đáng hắn sợ rằng sẽ phải rời khỏi cái ghế kia.
“Thưa bệ hạ! Đế quốc đã có một số phản ứng nhưng những phản ứng này không quá mạnh, một số lại nằm ngoài phạm vi tình báo của chúng ta nên thần cho rằng không cần thiết phải báo cáo.”
Cồ Lâm Biên nghiêm túc nói.
“Ồ! Ngoài phạm vi tình báo.”
“Chúng ta phát hiện một số quan chức ngoại giao của Đế quốc có tiếp xúc với một số quan chức phụ trách vấn đề này trong Thánh quốc nhưng đó là tất cả. Chúng thậm chí không tiếp xúc với người nước ta.”
Long nghe vậy đôi lông mày nhíu chặt.
“Ngươi có nhìn ra được vấn đề gì không?”
Long không hiểu hành vi của Đế quốc, rốt cuộc bọn hắn đang muốn làm cái gì vậy.
“Không ám sát! Không ngoại giao, chỉ là các cuộc gặp mặt thông thường. Thần cũng không hiểu Đế quốc đang làm gì, chính vì việc này nên chúng ta cũng không có cách ứng đối. Dù sao đến cả người Thánh quốc cũng không nói gì về chuyện này chúng ta cũng không có cách nào để can thiệp.”
Long rơi vào trầm tư!
Đế quốc không thể nào bình tĩnh như vậy được, nó không hợp với logic chắc chắn phải có gì đó sau những hành động này.
“Ngươi nói xem liệu Đế quốc có ám sát Trần Nhật Dung để ngăn cuộc hôn nhân này.”
Long đột nhiên hỏi.
“Thần không cho rằng như vậy, không có Trần Nhật Dung sẽ có người khác.”
Cồ Lâm Biên nói.
Khi hai người đang trò chuyện Linh Uyên đột nhiên tiếng vào.
“Bệ hạ có tin khẩn cấp!”