Sắt Thép Ma Pháp

Chương 744:



Dùng kính viễn vọng quan sát dưới mặt đất kỹ thuật viên không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Mặt đất bây giờ đã không thể nhìn thấy màu xanh nữa, toàn bộ mặt đất đều là bóng người như đàn kiến đang kéo qua mặt đất trong tầm mắt của hắn thậm chí không nhìn thấy màu xanh. Sợ rằng sau khi đội quân này vượt qua khu vực cũng sẽ không còn một cọng cỏ, không phải đối phương ăn hết cỏ như cách ngựa của quân nguyên ăn sạch cỏ ở Đại Việt mà là bị vô số bàn chân dẫm ch.ết.

Đứng trên đồi cao quan sát đội quân đông như kiến cỏ đang hành quân phía dưới trong lòng Giản không khỏi trở nên tự tin.
Hắn cảm giác với đội quân này hắn đã có thể đánh xuyên phương bắc tiến xuống miền trung của Nam Tinh thậm chí có thể đánh sâu xuống phía nam.

Bởi vì hắn biết Nam Tinh đã là quốc gia mạnh nhất phương bắc một khi Nam Tinh thất thủ phương bắc sẽ không còn lực lượng nào có thể ngăn cản bước tiến của hắn nữa, hắn thậm chí có thể đánh tới tận Đế quốc. Một khi như vậy liền cũng có nghĩa hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ còn lại phương nam nhỏ bé nhân loại còn có cơ hội chiến thắng sao.

Chắc chắn là không thể, cho dù Đế quốc mạnh tới đâu thì diện tích có hạn của nó làm sao có thể chống lại với lực lượng hùng mạnh sở hữu hai phần ba lục địa được. Bọn hắn thậm chí không cần sự trợ giúp của thần giới cũng có thể chiến thắng.

“Giống như ngươi rất tự tin với chiến thắng sắp tới!”
Đột nhiên bên cạnh vang lên âm thanh khiến hắn chú ý.



Nhìn sang hóa ra không ai khác chính là Vân Ngọc, nàng sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của tinh linh tộc đã thành công lên bờ, cái giá phải trả chính là hạm đội hộ tống nàng bị thủy tinh linh tiêu diệt. May mắn nàng là siêu phàm giả nếu không muốn vượt qua bờ viển hội ngộ với quân đội trong lục địa của Giản là điều bất khả thi.

Đơn giản bởi vì bờ biển phía đông lục địa là một nơi đầy rẫy sinh vật nguy hiểm phàm nhân không thể sống sót ở khu vực này.
Thấy là em gái mình Giản cười chỉ hướng đội quân của mình nói.

“Không phải sao! Ngươi nhìn phía trước, số lượng này có thể đè bất kỳ kẻ thù nào trước mặt chúng ta.”
Giản rất tự tin.

Cho dù Nam Tinh có thể sử dụng vũ khí nguyên tử đi chăng nữa cũng không có tác dụng, hắc nhãn có thể tiếp tục cung cấp cho hắn thêm hai triệu quân nữa trong thời gian ngắn, số lượng hoàn toàn áp đảo bất kỳ kẻ thù nào.
Vân Ngọc không nói, nàng cảm giác Nam Tinh sẽ không đơn giản để bị áp đảo như vậy.

“Ngươi nên sẵn sàng gặp phải tổn thất khổng lồ cho trận này đi.”
Nhưng Vân Ngọc vẫn cảnh báo Giản về thiệt hại có thể phải hứng chịu trong trận chiến sắp tới.
Giản nghe vậy hơi nhíu mày lại, nhưng hắn cũng hiểu rằng những lời Vân Ngọc nói không sai.

“Ngươi có cách nào nhanh chóng đánh xuyên nơi đó không?”
Giản hỏi!
Nhưng câu trả lời chỉ là một cái nhún vai rất rõ ràng Vân Ngọc cũng không có cách đối phó với Hẻm Bắc.

Thời điểm này Long đang ngồi trên rồng đất một hướng về phía bắc.

Là vua của Nam Tinh quân đội chiến bại ở phương bắc tinh thần đang đê mê Long không có lý do gì ngồi an toàn ở Kim Lăng.
Hắn bắc buộc phải tới Hẻm Bắc để xốc lại tinh thần cho quân dân ở đây, không lời động viên không lời tuyên truyền nào có hiệu quả bằng sự xuất hiện của nhà vua trên chiến trường.

“Bệ hạ! Tin tức mới nhất có khoảng ba triệu quân ma quỷ đang hướng về Hẻm Bắc.”
Lúc này Linh Uyên tiến tới ghé vào bên tai Long nói.
“Cấu trúc thế nào?”
Long hỏi.
“Không quá rõ ràng nhưng da xanh chỉ chiếm khoảng 1 triệu quân thưa bệ hạ.”
Linh Uyên trả lời.
“Vâng thưa bệ hạ!”

“Bệ hạ không cần lo lắng, bộ tham mưu đã có các loại vũ khí đặc biệt để đối phó với số lượng áp đảo của đối phương.”
Lúc này ở bên cạnh cố vấn quân sự của Long lên tiếng.

Các vố vấn luôn là người hỗ trợ cho lãnh đạo quốc gia, họ là người hiểu hơn ai hết về lĩnh vực của mình. Trước đây Long không có cố vấn bởi vì không ai hiểu giỏi hơn hắn về tri thức và hiểu biết về chiến lược quốc gia, nhưng bây giờ khi quốc gia ngày càng mạnh và lượng công việc quá khổng lồ khiến hắn không còn cách nào khác phải xây dựng lực lượng cố vấn cùng mở rộng văn phòng thư ký. Dù sao sớm thôi sẽ tới lúc điểm mù kiến thức tới với hắn.

Không có cách lượng công việc cùng tin tức quá khổng lồ, nếu không có người hỗ trợ Long thực sự không thể kiểm soát được.
Ví dụ như bây giờ khi Long không hề biết về chiến thuật của bộ tham mưu nhưng vị cố vấn bên cạnh lại biết. Lúc này chính hắn là người sẽ hỏi.

“Ồ! Là chiến thuật gì?”
Long rất tò mò hỏi.
“Cái này nói không quá rõ, nói đơn giản là sử dụng lửa thôi, bệ hạ có thể đọc tài liệu để hiểu rõ hơn.”
Cố vấn nói.
“Như vậy không cần dùng tới bom nguyên tử sao?”
Long hỏi.

Nếu thực sự không cần tới bom nguyên tử liền tốt, dù sao hiện tại Nam Tinh vẫn chưa thể tiếp tục sản xuất bom nguyên tử bây giờ dùng một viên liền thiếu một viên.
“Cái này thần cũng không quá rõ ràng, thần sẽ hỏi Hoàng trung tướng ngay.”
Cố vấn trả lời.

Long nghe vậy cũng không hỏi nhiều tiếp tục công việc trên tay.
Mặc dù rời thủ đô nhưng công việc của hắn vẫn không thể dừng được, tình hình hiện tại không cho phép hắn lười biếng.
Lúc này tại một nơi phía sau hẻm bắc quân viễn chinh của tinh linh đang đóng ở đây.

Lần này bọn họ không tham chiến, bọn họ cần chỉnh đốn để nghiên cứu một chiến thuật mới đối phó với những loại vũ khí mới, những loại vũ khí có thể hủy diệt một đội hình dày đặc trong tích tắc và đương nhiên là chờ quân tiếp viện từ tinh linh.

Tổn thất ở phương bắc đã khiến bọn hắn không còn khả năng tham chiến nếu không có chi viện.
Nhìn lũ rối đứng xếp hàng trước mặt viện trưởng của viện nghiên cứu chiến tranh không khỏi rơi vào trầm tư.
Viện nghiên cứu chiến tranh!

Tên như ý nghĩa, đây là một cơ quan dưới quyền bộ tham mưu nơi nghiên cứu về sự phát triển của chiến tránh, các loại chiến thuật chiến lược mới nhanh chóng đưa ra tham mưu cho bộ tham mưu về các vấn đề liên quan tới chiến tranh.

Hiện tại ông ta có mặt ở đây dưới lời nhờ vả của Valean nhằm giúp bọn họ có thể xây dựng một chiến thuật mới cho tinh linh tộc.

Mười con rối lúc này đang hướng về một bãi mục tiêu với lũ người rơm xung quanh khi bọn chúng tiến tới gần bãi mục tiêu không có gì xảy ra lũ rối liên tục dơ tay lên trên eo muốn kéo kíp nổ của dây thuốc nổ được đeo trên eo nhưng mọi nỗ lực đều thất bại thuốc nổ không nổ và người rơm không bị tổn thương.

Thấy vậy Triệu Minh nhíu chặt lông mày thở dài lắc đầu.
“Lại thất bại!”
Triệu Minh nhìn sang Phạm Quang Lễ hiện tại là viện trưởng của viện vũ khoa học quân sự nói.

Trước đó bọn hắn có nghĩ ra không ít chiến thuật, ví dụ như trang bị súng cho rối rồi để bọn chúng khai hỏa. Ban đầu thì khá thành công lũ rối chỉ cần bóp cò là được, nhưng sau đó lại xuất hiện không ít vấn đề, lũ rối không thể thay đạn được đó là động tác quá phức tạp với chúng và với người điều khiển. Đương nhiên nếu người điều khiển chỉ tập trung vào một vài con rối thì đó không phải vấn đề nhưng nó sẽ khiến số rối còn lại mất sức chiến đấu. Còn nữa lũ rối cũng không biết nhắm bắn người điều rối cũng chỉ sử dụng góc nhìn thứ ba nên việc nhắm bắn với bọn họ cũng là một vấn đề, huống chi bản thân người điều khiển rối ở phía sau còn không thể nhìn thấy phía trước.

Trong thử nghiệm một nửa số đạn đã găm xuống đất cách hàng mét trước mục tiêu, cho dù Nam Tinh cũng không lãng phí như vậy.

Và hiện tại là kiểu chiến thuật thứ hai, dùng rối làm nhiệm vụ tự sát đeo theo bao thuốc nổ lao vào đội hình địch. Nhưng như đã thấy đấy người điều khiển không nhìn thấy kíp nổ khiến lũ rối không thể kích nổ dây thuốc nổ trên lưng.
“Có lẽ chúng ta cần thiết kế một loại kíp nổ khác.”

Nhưng Phạm Quang Lễ rất nhanh đã nhận ra vấn đề nằm ở kíp nổ, nếu thay đổi phương pháp kích nổ khác hẳn chiến thuật này không sai.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com