Long đang ngồi trong phòng họp cao nhất của bộ tư lệnh, sắc mặt của hắn cực kỳ không tốt nếu không phải là người từng trải sợ rằng lúc này hắn đã phát tác, nhưng tất cả mọi người trong phòng họp đều biết rằng hắn đang vô cùng giận giữ.
“Có ai đó nói cho ta biết tại sao lại xảy ra chuyện này hay không?” Long nói rất bình tĩnh rồi hắn nhìn về phía tổng cục trưởng tổng cục hậu cần tiếp tục hỏi. “Mạnh Cường! Nói đi, tại sao lại như vậy?”
Phạm Mạnh Cường chính là tổng cục trưởng tổng cục hậu cần hiện nay, đương nhiên trách nhiệm sẽ thuộc về hắn và hắn cũng phải có trách nhiệm giải trình tình huống hiện tại. Nghe được Long điểm tên thiếu tướng Phạm Mạnh Cường đứng dậy hành lễ với mọi người trong phòng nghiêm túc lên tiếng.
“Thưa bệ hạ! Lý do cho tình huống hiện tại là bởi vì tiêu hao cho cuộc chiến đã vượt gấp bốn lần tiêu hao cho các chiến dịch bình thường trước đây. Bộ hậu cần sử dụng kinh nghiệm của các cuộc chiến trước cộng thêm ba mươi phần trăm tổng lượng số dư. Nhưng cho dù vậy lượng tiêu hao hằng ngày vẫn quá lớn so với dự tính của chúng ta.”
“Các ngươi tính toán kiểu gì mà lại thiếu nhiều như vậy?” Bộ trưởng quốc phòng Thạch Kính Minh không nhịn được hỏi. Phạm Mạnh Cường thở dài một tiếng tiếp tục giải thích.
“Chúng ta sử dụng kinh nghiệm thông thường khi chiến đấu với nhân loại, nhưng kẻ thù của chúng ta là ma quỷ chúng ta đã quá chủ quan.” “Tốt! Vậy bây giờ có thể tiếp tục duy trì chiến dịch hay không?” Long trầm giọng hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất hiện tại.
Phạm Mạnh Cường nghe vậy biểu cảm rồi rắm những cuối cùng vấn lên tiếng. “Nếu tiếp tục duy trì tiêu hao như hiện tại thì duy trì chiến dịch là điều không thể thưa bệ hạ. Hệ thống vận chuyển của chúng ta không đủ năng lực để tiếp tế một lượng hàng hóa lớn như vậy!”
Long nghe vậy cả người tựa vào ghế thở dài. “Bệ hạ thần cho rằng chúng ta nên tranh thủ thời gian rút lui trước khi kẻ thù nhận ra vấn đề, nếu để kẻ thù nhận ra chúng ta không đủ đạn tới lúc đó sẽ rất nguy hiểm.” Ngọc Kim Sơn lên tiếng.
“Nếu như vậy có nghĩa là chúng ta phải từ bỏ phương bắc, chúng ta không còn bất kỳ khả năng phản công nào trong thờ gian tới nữa.” An Dật Phú lên tiếng, rồi hắn nhìn mọi người xung quanh trầm giọng nói tiếp.
“Nó cũng có nghĩa chúng ta từ bỏ hàng trăm nghìn người dân đang mắc kẹt, và ma quỷ chắc chắn sẽ thành công với nghi thức ma quỷ sẽ tràn ngập phương bắc thậm chí có thể khiến khu vực trung tâm quốc gia gặp nguy hiểm.” Không ai nói lời nào, mọi người đều rơi vào trầm tư.
“Cho dù chúng ta có tấn công thì cũng không thể làm gì được, ít nhất chúng ta cũng phải giữ được quân chủ lực nếu không năng lực phòng thủ của chúng ta sẽ suy yếu trầm trọng.” Lâm Xuân Tán một người chuyên làʍ ȶìиɦ báo cũng lên tiếng.
“Thần cho ràng chúng ta nên rút quân càng nhanh càng tốt thưa bệ hạ, chúng ta phải chấp nhận từ bỏ.” Thạch Kình Minh cuối cùng cũng lên tiếng thuyết phục Long ra lệnh rút quân.
Long cũng biết bây giờ chỉ còn cách rút quân, nhưng cho dù biết phải rút quân thì hắn cũng không nỡ đây là chuyện phải đấu tranh tâm lý rất lớn không phải ai cũng có cái quyết tâm này. “Bệ hạ!” Thấy Long không trả lời Thạch Kính Minh tiếp tục lên tiếng nhắc nhở hắn.
Lời nhắc này giống như một lời thúc dục Long đưa ra quyết định cuối cùng và nó cũng là động lực giúp Long đưa ra quyết định. “Rút lui đi.”
Hắn cũng đưa ra quyết đinh cuối cùng, nó cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ những người dân đang đau khổ chờ đợi và từ bỏ những người lính đang kiên cường chống cự lại sự bao vây của ma quỷ chờ đợi chi viện từ quốc gia. “Ta có việc muốn hỏi.”
Sau khi việc rút lui được thống nhất Ngọc Kim Sơn tiếp tục một câu hỏi khác. “Năng lực sản xuất của chúng ta có đủ để đáp ứng như cầu chiến tranh hay không?”
Một câu hỏi rất quan trọng điều ít người nghĩ tới trong thời điểm này, nếu không phải xảy ra vấn đề hậu cần hiện tại có lẽ Ngọc Kim Sơn cũng không nghĩ tới vấn đề này. Nhưng đây lại là vấn đề cực kỳ quan trọng.
Đừng quên người Đức đã thua thế chiến như thế nào! Không phải quân đội Đức không thiện chiến, có thể nói trong thế chiến hai quân đội Đức là lực lượng thiện chiến nhất thế giới cũng không ngoa.
Vấn đề của Đức chính là tiềm lực quốc gia của họ không đủ để duy trì một cuộc chiến lâu dài, mà ảnh hướng chính xác nhất là khả năng sản xuất của quốc gia bị hạn chế. Từ các nhà máy công nghiệp tới các nguồn cung thô.
Nó dẫn đến việc dù người Đức có chiến thắng bao nhiêu trận chiến đi chăng nữa thì chỉ cần họ thua một hai trận chiến chiến nó cũng có nghĩa họ sẽ thua toàn bộ cuộc chiến.
Còn với Liên Xô cho dù họ có thua bao nhiêu trận chiến trước đó thì họ chỉ cần thắng một hai trận mọi chuyện sẽ lật ngược bởi vì tiềm lực quốc gia của Liên Xô là quá khổng lồ, còn chưa kể sau lưng Liên Xô còn là siêu cường công nghiệp lớn nhất thế giới thời bấy giờ và đương nhiên không thể không kể công cái lãnh thổ khổng lồ kia của Liên Xô.
Vì thế đây là một vấn đề không thể bỏ qua. “Mặc dù chưa có thống kê chính thức nhưng ta cho rằng khả năng sản xuất của chúng ta có thể đáp ứng cho quy mô chiến tranh gấp ba lần hiện tại.”
Người trả lời câu hỏi này là Thạch Kính Minh bởi vì bộ quốc phòng là bên quản lý các xí nghiệp quân đội hắn sẽ biết tình hình hiện tại của nền công nghiệp quốc gia. “Đã ở trong tình trạng chiến tranh?” Long hỏi.
Tình trạng chiến tranh và không trong tình trạn chiến tranh là hai vẫn đề rất khác nhau, hắn hỏi như vậy là điều rất bình thường. “Hiện tại có năm mươi phần trăm xí nghiệp đã bị trưng dụng trong tình trạng chiến tranh, nếu dồn toàn lực chúng ta có thể tăng quy môi sản xuất thêm ít nhất gấp hai lần nữa.”
Thạch Kính Minh trả lời. “Quá ít! Cần mở rộng quy mô lên, ít nhất phải đáp ứng được nhu cầu chiến tranh với quy mô hai mươi triệu quân.” Long nói!
Trong những ngày này Long đã đọc rất nhiều tài liệu liên quan tới ma quỷ, và hắn biết rằng quy mô hai mươi triệu quân là một quy mô rất bình thường với ma quỷ, đặc biết là khi lũ da xanh nổi tiếng với chiến thuật biển người.
Hai mươi triệu quân chỉ là đánh giá tạm thời của Long mà thôi, quy mô chiến tranh có thể vượt lên gấp hai thậm chí gấp ba con số này nhưng đương nhiên không chỉ có một mình Nam Tinh tham gia cuộc chiến, và chắc chắn Nam Tinh sẽ không phải đối đầu với tất cả con số đó.
Vấn đề là cho dù vậy đây cũng là một con số quá kinh khủng so với quy mô mà nền công nghiệp Nam Tinh hiện tại có thể đáp ứng.
“Cái này thần cũng không quá rõ ràng thưa bệ hạ, ngài nên hỏi bộ trưởng công nghiệp để biết rõ hơn về việc này. Nhưng thần cho rằng để có thể đáp ứng quy mô chiến tranh như vậy chúng ta cần phải mở rộng quy mô công nghiệp ít nhất gấp năm sáu lần hiện tại. Đây là một điều rất khó, chúng ta không thể cung cấp nguyên liệu cho quy mộ công nghiệp khổng lồ như vậy như vậy đâu thưa bệ hạ.”
Thạch Kính Minh tiếp t ục nói “Cho dù chúng ta có thể giải quyết lũ hải yêu đang phong tỏa phía nam cũng không thể cung đủ nguyên liệu cho quy mô công nghiệp lớn như vậy. Hơn nữa lượng công nhân cũng là vấn đề, nước ta không có nhiều công nhân như vậy.”
Thấy mọi người không ai nói gì hắn tiếp tục trình bày, xem ra hắn đã rất cố gắng. “Không được cũng phải được. Cho dù cần phải thay đổi chiến lược quốc gia cũng phải được, nếu không chúng ta có thể gặp thất bại trong cuộc chiến này, chúng ta chỉ có năm năm để hoàn thành việc này.”
Long đã quyết tâm phải thực hiện kế hoạch này, nếu không hắn sợ rằng mình sẽ gặp phải tình trạng giống như cách người Đức gặp phải. Vì thế năm ngày sau đó một phần sơ bộ chiến lược quốc gia mới đã được xây dựng để thích ứng với tình huống hiện tại.
Theo đó Nam Tinh tập trung gia cố phòng thủ ở phương bắc, cùng lúc đó cũng sẽ tập trung hoàn toàn xuống phương nam giải quyết sự phong tỏa của hải yêu, dồn nguồn lực xuống phía nam hỗ trợ các quốc gia đồng minh xây dựng cùng mở rộng quy mô công nghiệp của mình. Chia sẻ áp lực cho nền công nghiệp của Nam Tinh.
Chắc chắn rồi! Một mình Nam Tinh không thể đáp ứng được nhu cầu khổng lồ của chiến tranh, và tất nhiên với nguồn lưccj khổng lồ của mình Đế quốc là một trong những trọng tâm cho kế hoạch này.
Mặc dù Long không muốn nhưng bây giờ không còn cách nào khác, Đế quốc là lựa chọn tốt nhất, Nam tinh cần một hậu phương vững chắc cho cuộc chiến. Đương nhiên Nam Tinh cũng sẽ không ngu ngốc biến Đế quốc thành gã khổng lồ.
Các công nghệ Nam Tinh giao cho Đế quốc sẽ chủ yếu tập trung vào các giai đoạn đầu của chuỗi cung ứng như dã luyện hay khai thác xử lý các loại vật liệu thô mà không phải công nghệ tạo ra thành phẩm.
Thay vào đó những công nghệ này sẽ tập trung vào hai quốc gia đồng minh của Nam Tinh là Nam Dương cùng Phú Xuân. Trong khi Nam Tinh sẽ sản xuất những linh kiện quan trọng nhất để hoàn thành một sản phẩm.