Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 88: Nogtail (1)



Hóa ra cũng không xa lắm, trang trại nơi ông Trujillo làm việc là nơi có cái quạt gió mà lúc chiều đứng giữa đồng trống Giselle đã thấy xa xa. Đi bộ khoảng 15 phút, ngược hướng khu trung tâm của nơi này là đến. Chưa vào đã nghe gió phà đến mùi đặc trưng của những nơi nuôi nhiều gia súc gia cầm, Giselle thoáng nhớ đến làng quê mình khi xưa.

Hồi nhỏ nhà cô cũng nuôi heo, hai ba con để tăng gia sản xuất thôi chứ không phải trang trại rộng lớn gì. Mấy nhà xung quanh ai cũng như vậy, mùi phân heo hôi thối lúc nào cũng nồng nặc trong không khí, nhất là vào những buổi trưa hè đứng gió.

Rồi những buổi tối khuya không có đủ cám gạo cho bọn chúng ăn, đàn heo kêu rền quấy động làm mấy nhà xung quanh cũng chẳng thể nào ngủ yên. Rồi những hôm đi học về, ngồi bên bếp than canh quấy nồi cám heo cho mẹ.

Và bọn heo cũng kêu lên như chọc tiết thế này khi lái buôn đến nhà bắt heo... Có chăng, tiếng kêu nơi đây càng muộn phiền hơn khi con vật đối diện tay đồ tể đang chờ lấy mạng mình.

“Mình trực tiếp đi vào luôn hở giáo sư?” Giselle hỏi khi mẹ Amy toang bước vào trang trại.

“Không nên, không nên, trò cứ đứng đây với trò Trujillo nhé, để tôi đi xem xét.” Rồi giáo sư rảo bước qua bên cánh đồng hun hút cạnh trang trại, mất hút trong màn đêm vô tận.

“Xem xét gì...?” Bà Trujillo hỏi, 15 phút đi đường bà vẫn thấy chuyến đi này vô ích.

“Mình đứng đây chờ chút đi má, không thì má dẫn Ramfis vô xem ba làm đi.”

Mang theo ánh mắt không hiểu, bà dẫn cậu con trai nhỏ vào trong trang trại, nơi tiếng heo chọc tiết kêu lên đau đớn xé lòng. 

Amy không nhịn được hỏi: “Vậy là sao Selly, giáo sư Conner định làm gì thế?”

“Đi hướng này nè, đi theo xem giáo sư Conner làm gì..” Giselle chạy ngay sang rìa bãi đất hoang bên cạnh, nơi đó có mấy cửa sổ thông gió nhỏ, ánh sáng và tiếng ồn truyền ra.

Hai cô bé kê mấy thùng gỗ để rải rác chung quanh lại, kiễng chân lên cũng vừa bằng mấy cửa sổ đó. Bên trong chia ra từng cái chuồng nhỏ, nhưng nơi vốn dĩ nên đầy nhúc heo gà vịt gia súc thì chỉ lác đác vài con, đám heo vốn là nguồn thu nhập chính của trang trại cũng chỉ có ba bốn chuồng, thấy rõ bọn chúng cũng chẳng béo tốt gì. Nhiều con làn da lốm đốm xanh bị cách ly ra từng chuồng riêng.

“Là sao vậy Selly? Có gì nhìn đâu?”

“Xem sao đã Amy, nếu giáo sư Conner đoán đúng...”

“Nhưng đoán đúng cái gì mới được?”

“Bệnh dịch của bầy heo ở mấy trang trại có lẽ không phải là bệnh dịch thông thường, mà rất có thể là do một sinh vật hắc ám gây ra.”

“Thật ư? Thật vậy chăng?” Amy bụm miệng để không kêu lớn.

“Để giáo sư Conner xem xét đã, chưa chắc được gì hết.”

Nhưng thật tâm Giselle nghĩ có lẽ là Nogtail thật. Chứ nếu là bệnh dịch thông thường, bác sĩ thú y Muggle ít nhất đã khám ra, tốt hơn nữa là có thuốc chữa bệnh rồi. Không đến nỗi làm các trang trại và nông dân lao động quanh đây khốn đốn đến vậy.

Nhưng nếu đúng là Nogtail, thì sự tắc trách đã chuyển sang Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Pháp thuật của Bộ Pháp thuật Anh rồi.

“Kìa, giáo sư kìa.” Amy kêu lên.

Chiếc áo choàng dài của bà giáo đã hơi nhăn nhúm vì chuyến hành trình không suôn sẻ, bà đạp lên những đất bùn sình lầy đầy phân gia súc trong trang trại như thường, có vẻ như đang tìm gì đó. 

Khi bà đến gần cái chuồng xa nhất, nơi vẫn còn nhiều con heo chen chúc chứ không thưa thớt như mấy chuồng đằng kia, thì bỗng nhiên trong bầy heo ré lên, như bị động đậy gì đấy chúng chạy vòng quanh.

Và rồi hai cô bé ngóng ngoài ô cửa thông gió đã thấy, con vật đó cũng giống heo mà không phải heo, nó ốm nhom, có mũi heo mõm dài nhưng mang vẻ ghê rợn, đôi chân dài lêu khêu, mắt đen hẹp dài.

Một con lợn còi nhưng không ăn cám bình thường mà như con thú săn g.i.ế.c động vật khác vậy.

“Đó là con gì vậy?” Amy run rẩy trước bộ dạng của con vật giữa một trang trại gia súc bình thường của Muggle, nơi cha mẹ mình vẫn đến làm việc hàng ngày...

“Nogtail,” Giselle nhìn chăm chú vào giáo sư, bằng một cái vẫy đũa nhẹ nhàng, bà như biến từ không khí ra một con ch.ó săn bạch tạng.

Con chó ngay lập tức đứng chặn trước đường chạy của con Nogtail, sủa lên những tiếng gâu gâu inh ỏi.

“Lỡ có ai ngoài chỗ g.i.ế.c mổ nghe thấy...” Amy giờ mới nhớ ra Quy chế Bí mật.

“Không đâu, giáo sư Conner ếm bùa cách âm rồi.” Thật ra cô đoán đại chứ không biết chính xác là bùa gì. Nhưng với trình độ của bà giáo thì có lẽ đã lo phòng hờ hết cả, không cần mấy đứa phù thủy vị thành niên lo giùm.

Con Nogtail chạy quanh khu chuồng, tốc độ nhanh kinh khủng, nhưng nó chạy tới đâu con ch.ó săn bạch tạng cũng chặn được hết, nó không chạy ra khỏi khu này được. Chạy vòng vài cái, vừa kêu lên éc éc làm quấy động bầy heo thường, con ch.ó bạch tạng nhất thời bị phân tâm giữa bầy heo, Nogtail chạy vụt ra hướng cửa.

Nhưng nơi đó giáo sư Conner đã chờ sẵn, bà đánh nhẹ ra Levioso, con Nogtail nhanh cũng không né được, nó bay lên phiêu phù cách mặt đất 1m, không làm gì được nữa. 

Bà giáo tiếp tục vẫy đũa, chẳng hề nghe thấy tiếng niệm, một làn khí lạnh tràn ra từ đầu đũa, đóng băng con Nogtail thành một khối băng bự chảng.

Giselle nghĩ, Glacius của giáo sư Conner mạnh thật. Nếu là cô phải dùng nhiều ma lực lắm chứ không nhẹ nhàng như thế được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rồi giáo sư lại vẫy đũa phép, con ch.ó săn bạch tạng biến trở lại thành vật gì đó, à là một cái xô. Hình như phép biến vật nhỏ thành chó phải đến năm 6 7 gì đó mới học.

Rồi dưới ánh mắt ngưỡng mộ của hai cô học trò, giáo sư độn thổ ra đứng sát bên cùng với khối băng con Nogtail. Gió phần phật thổi, l.i.ế.m qua khối băng lạnh cóng phả vào mặt tụi nhỏ.

“Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi, trò Trujillo ạ.” Nghe ra ý vui mừng trong giọng bà.

“Thưa giáo sư, là con vật này đã gây bệnh dịch ạ?” Amy hỏi lại.

“Ừ đúng, Nogtail. Trò sẽ có thời gian tra cứu về nó trong thư viện. Còn bây giờ tôi nghĩ trò nên quay trở lại với gia đình mình, báo cho ông bà Trujillo biết là bệnh dịch sẽ hết. Hi vọng ba trò sẽ có công ăn việc làm ổn định hơn...”

“Sẽ thưa giáo sư, nếu thật dịch bệnh không lan rộng, ba má em lại có thể làm việc ở trang trại này...”

“Amy, giáo sư nói bệnh dịch hết là hết đó,” Giselle cười, cô bé vui quá nên quên giáo sư là người như thế nào. Bà đâu phải người nói nửa bỏ nửa như Giselle.

Nhìn con Nogtail đóng băng trôi vô trọng lực bên cạnh, Amy mới chừng như kết nối lại với thế giới phù thủy. 

“Vậy em vẫn có thể trở về trường được phải không thưa giáo sư?”

“Trò không bị cho nghỉ học vì bắt chuyến Tàu tốc hành Hogwarts muộn vài ngày đâu. Sáng mai tôi và trò Gibson sẽ trở lại thăm gia đình, hi vọng lúc đó trò đã sẵn sàng rương hòm.”

“Vâng ạ, cám ơn giáo sư Conner. Cả cậu nữa, cảm ơn cậu nhiều lắm Selly.” Rồi cô bé chạy ra phía cổng trước đang sáng đèn của trang trại, nơi tiếng g.i.ế.c mổ heo vẫn còn rền rã.

“Vậy chúng ta quay lại quán Một Vại Gillywater à thưa giáo sư?”

Gió biển thổi vào mang vị mặn chát khi hai cô trò và một cục băng đá xuất hiện ở cửa quán. 

Có vẻ như bà chủ quán Blodwedd vẫn chong đèn chờ họ, vì chẳng thấy vị khách nào khác nơi này.

“Mọi chuyện thuận lợi chứ giáo sư Conner?” Giờ đây khi đã nghe quen giọng bà, Giselle nhận ra hóa ra bà cũng đang tỏ ý niềm nở chân thật.

“Merlin phù hộ chúng tôi chị Blodwedd ạ.”

Bà giáo ngồi xuống một cái bàn, giờ mới thở ra, mỉm cười: “Trò cũng ngồi xuống đi trò Gibson. Giờ là lúc chúng ta nên thưởng thức ly Gillywater trứ danh của quán rồi.”

“Đây tới ngay đây, hai ly Gillywater.” Bà chủ mang ra một cái khai phiêu phù, trên đó đặt hai ly đồ uống màu xanh lam nhạt, bọt khí từ dưới đáy ly nổi lên liên tục.

“Cám ơn bà” “Cám ơn chị”.

Dòng nước mát lành trôi xuống từ vòm họng, vừa thanh mát vừa mằn mặn như mùi vị biển, hòa cùng tiếng sóng vỗ ngoài xa kia, cùng những bọt biển nổ lép bép trong cuống họng.

Quả là một thức uống ngon.

“Thật tuyệt,” cả hai cô trò đều uống ực cho đến cạn ly, rồi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Dường như mệt mỏi và lo lắng từ đầu chuyến đi đến giờ cũng được Gillywater cuốn trôi xuống nằm yên vị trong dạ dày cả rồi.

“Chúng tôi sẽ ở lại đây một đêm, phiền chị để hai phòng nhé. Và nếu không phiền, thêm hai phần ăn tối nữa.”

“Không phiền, không phiền, đừng khách sáo quá thưa giáo sư.” Rồi bà phù thủy thấp bé lật đật chạy đi chuẩn bị cho khách.

Đến giờ bà giáo mới nhìn kỹ Giselle: “Trò dường như chẳng thắc mắc gì trong suốt chuyến hành trình này, khá trái với kỳ vọng của tôi đấy trò Gibson.”

Giselle không hiểu: “Sao lại trái với kỳ vọng ạ?”

Chẳng phải đây là chuyến đi “giải cứu Amy” sao, sao lại kỳ vọng gì nơi cô vậy?

“Trò chẳng hỏi gì về độn thổ, Gillywater hay cách tôi xử lý con Nogtail cả. Dù tôi khá bất ngờ là trò có thể liên kết dữ kiện từ bệnh dịch sang Nogtail đấy. Trò làm tôi có cảm tưởng rằng trò biết hết những điều này rồi, nếu vậy thì không giống một phù thủy gốc Muggle năm 3 cho lắm, trò Gibson ạ.”

Hửm? Hừm.

“Độn thổ thì em đã được các chú Thần Sáng của Matt đưa đi rồi ạ. Chỉ là em hơi thắc mắc là tại sao giáo sư không độn thổ thẳng từ cổng rào trường đến trước nhà Amy luôn. Nhưng em cho rằng thực hành độn thổ thành công cũng liên quan đến khoảng cách, chứ nếu không phù thủy chúng ta cần gì đi tàu nữa, độn thổ từ đây sang Mỹ là được rồi. Và cũng cần phụ thuộc vào mức độ quen thuộc với đích đến nữa...”

Giselle nói một hơi, thấy giáo sư không tỏ vẻ gì là phật ý, cô nói tiếp: “Nên vì xa và địa điểm mình chưa đi qua, mà lại còn là độn thổ kèm người, thì thật không nên mạo hiểm như vậy.”

Bà giáo gật đầu: “Nếu đang ở Hogwarts thì em đã được +3 điểm vì suy luận vừa rồi đấy.”

“Còn Gillyweed là cây mang cá, có thể giúp người ăn vào thở dưới nước như cá, thời gian hiệu nghiệm trong vòng 1 tiếng đối với nước ngọt, với vùng nước mặn thì các nhà thảo dược học vẫn đang tranh cãi, nhưng nhìn chung đều đang kết luận là không tới 1 tiếng. Em cũng không biết nên vui hay nên buồn vì đã đọc hết cuốn Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật nữa...”

Ngoài cô ra dường như chỉ có mình Ive là đọc hết cuốn đó rồi. Giáo sư Morton khi dạy độc dược cũng chỉ dạy một vài thành phần cần dùng trong các thuốc nấu mà thôi, và mấy thuốc mà tụi nó học đến tận bây giờ đã dùng hết 1000 cây thảo dược đâu. Môn thảo dược học của giáo sư Green còn ít hơn, chỉ có nhân sâm ma là 2 năm rồi đều gặp. Chắc bà giáo thích nhìn bọn học trò choáng váng chơi.