Giselle đoán không sai, cô đã trở thành “nữ anh hùng sợ Ông Kẹ” trong mắt cả trường rồi. Và còn đáng cười hơn nữa là bị dọa xỉu vì một cái mộ bia. Đừng nói mấy nhà khác, đám nhóc sư tử nhiều đứa cũng thấy mất mặt hết sức vì có đứa Gryffindor nhát gan như vậy. Trong khi cậu nhóc Douglas vốn từ trước đến nay luôn bị trêu ghẹo là vụng về khờ khạo thì lại biểu hiện vô cùng dũng cảm.
Bọn chúng không dám nói trước mặt Matt Nol nhưng thì thầm sau lưng, nên tóc nâu dù sẵn sàng đấu tay đôi với tên nào nói xấu bạn mình thì cũng đành chịu. Nó quạu quọ thay cô:
“Làm như tụi nó hồi nhỏ không sợ Ông Kẹ vậy.”
Thì đúng, nhưng đó là hồi nhỏ thôi, như hồi mẫu giáo cô cũng sợ ông ba bị, ma cây ma da gì đó mà người lớn kể.
“Thôi không sao đâu, tụi nó sớm quên thôi, chuẩn bị tới Quidditch rồi mà.”
Mà cũng đúng thế thật, Quidditch và cuộc truy tìm kho báu 5 tấm thảm bay đã hút hết mọi tâm trí của bọn học trò. Nhưng chẳng có tý manh mối hay bản đồ nào chỉ dẫn đến kho báu cả, ngay cả thằng nhóc Dietrichson lợi dụng mối quan hệ giao hảo giữa hai nhà để hỏi Shaikh thì anh ta cũng chỉ cười cười mà đáp rằng:
“Thảm bay cũng chọn chủ nhân nữa đấy.”
“Anh thì thấy tay Shaikh đó tự dát vàng cho mấy cái thảm của hắn thôi, cứ làm như là đũa phép của ông Dimitriadis không bằng.” Anh Lukas Roth chê bai, năm nay anh kế thừa chức vụ đội trưởng đội Quidditch Gryffindor từ anh Stewart Poole đã ra trường, cũng kế thừa luôn nhiệm vụ bảo vệ chổi bay trước sự xâm lăng của mấy tấm thảm hoa hòe Ả Rập.
Lần này Giselle theo phe anh, cô cũng thấy Shaikh đánh bóng quảng cáo cho thảm bay mà thôi.
Đoàn khách giao lưu tuy nói là ở lại Hogwarts đến hết tháng 11, nhất quyết phải xem một trận Quidditch, nhưng Dietrichson anh và phái đoàn sớm biến mất, dường như chỉ còn Shaikh và một hai pháp sư đi theo là thi thoảng xuất hiện, dự giờ các lớp.
Đó là một tối thứ năm giữa tháng 11, khi chỉ còn 2 ngày nữa diễn ra trận Quidditch giữa Gryffindor và Hufflepuff, Ive lại kể cho tụi nhỏ nghe chuyện khác:
“Ba mẹ của nhóc Jeremiah Wallace ngày mai sẽ đến trường gặp cô hiệu trưởng.”
“Nếu con tớ mà bị đánh té gãy cổ không dám đụng tới chổi bay, tớ cũng vô trường gặp hiệu trưởng đề nghị đuổi học tụi Fernandes mà thôi.” Nol đứng về phe cậu nhóc Hufflepuff ngay từ đầu.
Ive lại đập quyển sách vô đầu thằng nhỏ cái bốp: “Ba mẹ Wallace là Muggle! Họ sẽ là những người Muggle đầu tiên ghé thăm Hogwarts đó, một sự kiện lớn đó hiểu không!”
“Ơ thế cô hiệu trưởng cũng chịu à?” Giờ nhóc mới nhận ra tầm quan trọng của chuyện này.
“Tớ không biết tại sao cô lại đồng ý, nhưng theo tớ thì hoàn toàn không nên. Làm sao xử lý được với Lực lượng Thi hành Quy chế Bí mật đây.”
Đúng là không ai hiểu được tại sao cô hiệu trưởng Roxanne Nichols lại đồng ý cho chuyến viếng thăm này.
Sáng hôm sau, khi bọn nhỏ cắp sách chia nhau đi đến các lớp học, hai người lạ với cách ăn mặc vô cùng Muggle không lẫn vào đâu được, trái ngược hoàn toàn với thẩm mỹ phù thủy, được giáo sư Eda Whiteford và chị Jerry Hanna tháp tùng đi dọc hành lang đến phòng hiệu trưởng.
Gương mặt hai vị phụ huynh từ bình tĩnh sớm chuyển sang hoảng sợ khi bị 2 3 con ma vô ý bay vụt qua người, rồi chưa kịp dứt cơn ớn lạnh lại chứng kiến cảnh hai bộ giáp tự nhiên cầm kiếm choảng nhau tơi tả, từng mảnh giáp rớt lẻng kẻng xuống nền.
Chưa hoàn hồn, đi ngang qua phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám, tụi nhóc năm 2 đang học cách xử lý mấy con yêu pixie, mà có vẻ tụi nhỏ hoảng quá, không đứa nào đánh bùa đóng băng hành động Immobulus cho ra hồn, tụi pixie bay phá đến độ làm tụi nhỏ sợ tông thẳng ra cửa phòng học. Bọn yêu nhí nhỏ xíu xanh lè bay túa ra vờn ngay trên đầu hai vị khách Muggle.
May mà chúng chỉ vừa đậu trên vai chứ chưa kịp treo họ lên trần nhà thì Immobulus của giáo sư Conner đã phóng ra. Nhưng cũng đủ làm hai vị khách xanh mét mặt mày.
“Xin lỗi, xin lỗi, các lớp học bình thường không nguy hiểm đến vậy đâu.” Giáo sư Whiteford cười gượng, nụ cười của bà đã bớt tự tin hơn lúc đảm bảo an toàn trước mặt nhà Gibson.
Cậu nhóc Jeremiah Wallace được đặc cách cho nghỉ tiết buổi sáng, vội chạy đến ôm chầm cha mẹ, phần nào tiếp thêm sức mạnh cho ông bà Wallace trên đoạn đường chông gai đi đến bàn hiệu trưởng.
Còn chuyện gì diễn ra ở phòng hiệu trưởng, Giselle chỉ nghe lại qua lời đồn thổi khắp trường mà thôi.
“Fernandes cha cũng ở đó, với một số thành viên hội đồng trường nữa.” Ive kể lại cho đám bạn đang hóng hớt.
Giselle chợt hỏi: “Trong hội đồng trường có phù thủy gốc Muggle à?”
“Đúng vậy,” Ive gật đầu, “Cậu đoán đúng đó, nhờ thành viên gốc Muggle trong hội đồng trường với Ban liên lạc học sinh gốc Muggle gây áp lực, nên cô hiệu trưởng mới đồng ý sắp xếp cho hai bên phụ huynh gặp nhau như vậy.”
Matt đã được gọi đi bàn chiến thuật lần cuối cùng cùng đội Quidditch, Nol bỏ cả ăn mà hóng hớt: “Rồi sao nữa? Có đuổi học Fernandes không?”
“Cậu đoán xem?”
“Không,” Giselle đáp thẳng. Hogwarts đuổi cổ học sinh chuyển trường từ Beauxbatons? Con của đặc sứ ngoại giao, cháu của thành viên IWC á? Báo Phù Thủy Thường Nhật chắc thích mấy tin này lắm.
Nol xìu đi, Ive tiếp: “Ban đầu ông bà Wallace khí thế hùng hổ lắm, nói cái gì mà trường đối xử bất công với nhóm người yếu thế. Nhưng gặp cha Fernandes cười cười nói nói mấy câu cái tự nhiên thành ra chỉ là chuyện trẻ con đùa giỡn mà thôi...”
“Ủa là sao?” Nol không hiểu, “Sao tự nhiên họ đổi ý vây? Fernandes cha ếm bùa lú lên cha mẹ Wallace à? Ngay trước mặt cô hiệu trưởng?”
Nói ra chi để nhận thêm một cái đập đầu từ Ive: “Cậu cũng biết đang có cô hiệu trưởng với hội đồng trường ở đó mà!”
“Chứ tại sao cha mẹ Wallace lại đổi ý rồi ra về vậy được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đó là kỹ năng ngoại giao, kỹ năng thuyết phục. Cậu hiểu không?”
“Không.” Mặt Nol lại kiểu sao Muggle có nhiều khái niệm khó hiểu quá vậy.
“Chứ thằng nhóc Wallace thì sao? Nó phải đòi lại công bằng cho mình chứ?”
Vẻ mặt Ive càng bí ẩn hơn: “Cậu nghĩ nó dám làm ầm lên à? Để không học ở Hogwarts được nữa à?”
“Tại sao lại vậy?” Cậu bé chính nghĩa thấy câu chuyện vô lý hết sức.
“Đám rắn chỉ nói với nó đúng một câu: Lần sau không phải chỉ ngã từ chổi bay thôi không đâu.”
“Đe dọa trắng trợn vậy mà cũng được à!” Nol bất bình đập quyển sách xuống bàn cái cốp.
“Thế cậu có nghĩ ra được cách gì khác không mà cậu la oai oải lên thế?”
Nhưng câu chuyện này nhanh chóng nhường lại sân khấu cho Matt, người mà lại tiếp tục tỏa sáng ở trận Quidditch gặp Hufflepuff. Lần này không ai bị ngã chổng cò đến nằm viện, cũng không kéo dài đến tận khuya, trận đấu diễn ra nhanh chóng đẹp mắt với biểu hiện xuất sắc của tầm thủ nhà sư tử.
Lại thêm không lâu sau đó, tin tức tấm thảm bay đầu tiên đã được một nhóc năm 2 nhà Ravenclaw tìm được lan khắp trường. Mà cách thằng nhóc tìm được còn kỳ khôi hơn, nó đang vừa đi vừa luyện Revelio trên hành lang lầu 3 lầu 4 gì đó, đi qua một tấm thảm treo tường bình thường như bao cái thảm thêu treo khắp ngôi trường. Rồi Revelio và cái thảm bay hiện ra.
“Như vậy là vi phạm nội quy! Chúng ta không được làm phép thuật ngoài hành lang kia mà.” Đó cũng là lý do đã ngăn bọn học trò Revelio khắp tòa lâu đài từ đầu.
Nhưng giờ đã có đứa làm mẫu (và chỉ bị phạt nhẹ lau chùi mấy bức tượng), đám học trò dần mạnh dạn đi Revelio khắp các ngõ ngách của trường.
Mà nào chỉ là Revelio đơn giản vậy, tụi nó còn dùng đến 7749 loại bùa hiện hình khác nữa mà tụi nó cho là cao cấp hơn Revelio, có đứa chơi lớn còn xài mấy bùa tìm vật phẩm hắc ám nữa.
Đến trước ngày thăm làng Hogsmeade cuối tháng 11, kho báu thứ hai được một nữ sinh Hufflepuff năm 5 tìm thấy bằng một cái ống kính mách lẻo.
Chuyện là chị nhà lửng cũng đã theo đám bạn Revelio hết mọi chỗ có thể Revelio được ở trường rồi mà vẫn không tìm ra gì, nên đánh liều dùng thử các vật phẩm tìm kiếm phát hiện khác xem sao. Thế mà một cái ống kính mách lẻo lại dùng được.
“Đó cũng là vi phạm nội quy!” Đúng là bọn học trò không được dùng các vật phẩm pháp thuật ở ngoài hành lang, nhưng dường như Bà Mèo giám thị và các thầy cô của trường đang ngấm ngầm cho qua.
“Như vậy có nghĩa là mấy tấm thảm đó cần dùng pháp thuật hoặc vật phẩm phù phép mới tìm ra được.”
Thế mà nhóm 4 người lại chẳng ai hứng thú với trò truy tìm kho báu này. Matt Nol đi đầu trong cuộc chiến bảo vệ bay chổi, Ive dù mắt sáng long lanh nhìn gã Shaikh nhưng theo đuổi chủ nghĩa nữ quyền từ trước khi biết mình là phù thủy, cô bé rất bài xích văn hóa truyền thống áp đặt phụ nữ Ả Rập.
Lần thăm làng Hogsmeade này Giselle không bắt tụ cùng tụi nhóc nữa, mặc tụi nhỏ chạy chơi ở tiệm chổi Bay Bụi, tiệm kẹo Phù Phép Ngọt Ngào, tiệm giỡn Mythical Mirth, cô đi một mình đến quán Ba Cây Chổi để gặp ông Chong như đã hẹn qua thư.
Ông Chong đã ngồi chờ sẵn ở cái bàn khuất nhất trên lầu 3, ngoắc ngoắc cô bé, ông nói ngay:
“Chà cháu Gibson ạ, phải nói ý tưởng của cháu vô cùng táo bạo đấy...”
Giselle chẳng muốn nhận lời khen này: “Trước đây cháu thấy dân Muggle hay dùng cách đó để gây áp lực lên chính quyền thôi.”
“Nhưng chú vẫn không chắc lắm... Chú không thấy có tí cơ sở nào rằng kế hoạch này sẽ khả thi cả...”
Nhìn ông tỏ vẻ lưỡng lự, thế nhưng lại hẹn gặp cô tận mặt, Giselle cũng hiểu trong lòng là ông cũng ngả về phương án hành động rồi: “Thì giờ chú cũng đâu còn cách nào khác mà phải không.”
Hai người dừng lại để nhận một ly bia bơ và một ly socola sữa lạnh từ người phục vụ. Cuối tháng 11 rét lạnh nhưng Giselle không thích uống đồ nóng, vẫn đ.â.m đầu vào mấy món đá bào.
“Cháu nói đúng,” Chong hớp mấy ngụm bia bơ rồi gật đầu đáp, “Vốn dĩ chú đã cho rằng không còn cách nào khác rồi, giờ đã thấy ánh sáng cuối đường hầm, phải làm cho tới mới đúng.”
“Chú có quen ai ở báo Phù Thủy Thường Nhật không?”
“Có một vài người, như cô ký giả Nhị Tâm cũng xuất thân từ Phố Bát Giác đó chứ. Cộng đồng chúng tôi đâu ít những phù thủy pháp sư thành công ở cái đất này.”
“Vậy còn dễ làm hơn nữa. Cô ấy chắc biết rõ viết như thế nào sẽ làm dư luận đồng cảm với mình. Chú cứ trao đổi với cô ấy xem.”
Ông Chong mỉm cười, uống tiếp li bia rồi rất đột ngột, nhìn kỹ mặt cô mà hỏi:
“Cháu Gibson này, thứ lỗi cho chú đường đột. Không biết cháu có họ hàng với phù thủy nào không, vì... vì chú thấy cháu giống với một người quen của chú lắm...”
Trong phút chốc Giselle đã tưởng rằng ông Chong hỏi mình có họ hàng gì với bà Huang ở viện dưỡng lão không. Nhưng có vẻ mình liên kết câu chuyện hơi xa rồi...
“Ơ không ạ, nhà cháu đều là Muggle cả.” Giselle cố giữ bình tĩnh hết mức có thể: “Chú thấy cháu giống ai vậy? Một cô gái à?”
Thấy cô bé bỗng nhiên tỏ vẻ tinh nghịch, ông Chong buồn cười: “Do chú thấy cháu có nét lai Á nên tưởng cháu có họ hàng xa gì với cộng đồng chú hay không thôi.”
Ông không nói cô giống ai mà ông quen, thôi có lẽ chưa đến lúc để hỏi.