Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 106: Lại là thư viện giới hạn (1)



Giselle thấy may là mình nhớ mang theo ống nhòm mà chú Leopold đã mua cho cả bọn ở Cúp Quidditch, chứ mà quan sát mấy con vật này bay còn nhanh hơn tầm thủ nữa.

Rồi chẳng biết người ta dùng phép thuật gì, cái bảng điểm số giờ đây đang chiếu trực tiếp nơi điểm đích với 17 sợi dây màu đang treo đón gió. Giselle thấy y hệt như tivi truyền hình trực tiếp của Muggle, ở Cúp Quidditch cũng có nhưng khi đó cô tưởng là phép thuật tác dụng gần thôi, nào ngờ xa đến 10km vẫn có thể phát được.

Phép thuật gì màu nhiệm thế nhỉ. 

“14 đang dẫn đầu, theo sát sau là 11, rồi 9, 5...”

10km chừng như 5 phút bay với mấy con vật tốc độ này. 

“11 vượt lên trước 14, 11 bắt lấy sợi dây màu đầu tiên... Và rồi, đó là số 7! Thật không thể tin được! Số 7 vút nhanh không thể ngờ, là con thứ hai lấy được dây màu. Chúng bắt đầu quay về...”

Đám đông nửa la ó nửa hò hét, đoàn du khách ngồi coi thì chưng hửng. Bảng điểm của cuộc đua trước là để cho có à, số 11 cũng thấp điểm từ dưới đếm lên mà lại đang dẫn đầu, theo sát sau đó là con thấp điểm nhất.

“Chỉ còn 500m là đến đích và số 7 đã vút qua số 11... Một sự vượt lên không thể ngờ được và rồi... Về đích trước tiên là số 7! Theo sau đó là số 11, số 5,...”

“Selly Selly em thắng rồi! Vận may khỉ gió gì vậy nè!” 

“Cái bảng điểm chỉ để cho có à!” Mấy cô nàng bắt 4 con cao điểm nhất lại không con nào dành chiến thắng bực tức.

“Ồ không phải vậy đâu. Với mấy cuộc đua cự ly ngắn thế này điểm số suýt soát nhau lắm, chúng vượt lên nhau phát một hà.” Shaikh cười cười.

“Thế mà khi nãy anh không cho chúng em biết!”

“Shaikh anh còn chưa nói con thi đấu của anh số mấy đó.”

“À à, như các cô thấy đó, con đại bàng của tôi đã giành chiến thắng rồi.”

“Ô wow!” “Số 7 là của anh à!” “Hóa ra là vậy, chẳng trách nó thắng!”

“Em đúng là vận khỉ gió mà!” Chị Eda đập tay cô, lại lỡ đập trúng vào vết con rắn cắn, “Úi xin lỗi Selly.”

“Không sao mà, em hết đau rồi.” Vết cắn đến sáng hôm sau đã hết, giờ chỉ còn lại hai cái dấu răng thật mờ.

“Đây cô gái bắt số 7 thắng, 1 ăn 20.” Tay pháp sư nhận cược lách qua đám người trở lại, nhận lại tấm thẻ khi nãy đưa cho Giselle, rồi trao cho cô một túi nhỏ đựng các đồng vàng. 

“Đếm lại xem đủ không nhé, miễn khiếu nại à nhen.”

“Được rồi không cần đâu,” cô nhận lại túi vàng cất luôn. Đúng là vận may khỉ gió thật mà.

“Ôi khi nãy biết thế chị đã cược hết Galleon của chị rồi. 1 ăn 20 trời ạ!”

“Thôi đi, làm như chúng ta biết ăn chắc vậy.”

Rồi lại bắt đầu đua nữa, đợt này là một đám đại bàng khác. Có kinh nghiệm lần đầu, đoàn du khách bắt cược đại luôn chẳng thèm xem bảng điểm nữa, có cô gái Pháp còn bắt luôn con thấp điểm nhất bảng.

Eda lại rủ Isla với Giselle chơi tiếp mà cô chẳng muốn chơi nữa, dùng ống nhòm quan sát tới lui nơi cộng đồng sắc dân khác lạ này cũng đủ thấy vui rồi.

Qua 3 chặng đua thì cả đám đã thấy hết thú vị, cá cược cũng chẳng còn vui thích gì nên chúng lại quay trở về lâu đài Wubār.

Đến chủ nhật ngày 7/7 là sinh nhật Giselle. Mọi người ở nơi đây chẳng ai biết đến, Giselle cũng vờ như không biết, tối đó cô cố ở lại thư viện thật khuya, đến khi bị bà thủ thư đuổi về như ở Hogwarts vậy, cô mới cùng con chim Toutou lững thững đi ra.

Mọi năm ông bà Gibson và anh Harris đều quây quần chúc mừng sinh nhật cô, và đó là những người duy nhất biết chính xác cô phù thủy sinh ngày nào. Còn như Matt Nol Ive, cô nói đại là đầu tháng 7, lúc đó vừa nghỉ hè về, bọn nhỏ lo chơi với gia đình nào còn nhớ đến ngày sinh này.

Lâu đài Wubār ban đêm mới đẹp làm sao, con Toutou vỗ cánh chơi đùa với mấy con tiên đêm, ánh trăng và sao bạc len qua từng ô cửa kính màu. Đẹp quá, cô đứng lại bên cạnh cửa sổ nhìn ra hồ Qalb Al Sahr lấp lánh ánh bạc và sa mạc cát ngoài kia, một lúc thì nghe tiếng hỏi:

“Thật đẹp phải không?”

“Đúng vậy.” Một vẻ đẹp huyền bí cô độc, một thánh địa ma pháp sừng sững giữa cát bụi thời gian và kỳ vĩ khoáng đạt của không gian.

“Truyền thuyết dân tộc chúng tôi kể rằng, khi Đại Pháp Sư hành hương giữa sa mạc cằn cỗi này, khi phóng tầm mắt đâu đâu cũng chỉ là nắng cháy và cát vàng, chỉ còn tín điều không gì lay chuyển chống đỡ trong tim. Đại Pháp Sư đã mơ thấy mình đi đến rìa của thế giới vật chất, thấy cây Liên Hoa của Ranh giới Cực hạn chống đỡ thế giới và cột trời. Rồi khi mở mắt ra, Đại Pháp Sư thấy mình đang ở nơi đây, ông quyết định xây nên lâu đài Wubār từ đó.”

Mấy con tiên đêm bay chập chờn đẹp mắt, phóng tầm nhìn ngoài kia biển cát như một biển đen khổng lồ nơi con quái vật ngủ say. Con Toutou chơi mệt bay về đậu lên vai người thanh niên, thân mật cọ cọ mõm vào má của gã.

Giselle vẫn quay lưng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhưng diễn biến phía sau chừng như cô cũng rõ. Thấy cô chẳng ừ hử gì, gã cười:

“Muezza vốn muốn đi theo em đó, nhưng rồi bạo loạn xảy ra, nó bay đến chỗ của anh luôn.”

“Vậy ra nó đã có chủ, thế mà mấy bữa nay còn đòi ăn vụn bánh của em.”

Gã cười lớn: “Em không hỏi nó là giống chim gì và tại sao nó thích em như vậy à?”

Hai người gián tiếp đối mắt qua ô kính cửa sổ, cô bình tĩnh đáp: “Giống chim gì thì giờ nó đã là của anh, em cũng không tò mò lắm.”

Mắt hồ ly nheo lại: “Ha! Người đã đọc hết 1/4 số sách ở thư viện của chúng tôi chỉ trong 1 tuần mà tự nói mình không tò mò lắm.”

Cô nhún vai: “Em thấy anh có phần hơi ki bo đó, anh cất hết mấy cuốn sách hay nhất đi rồi.”

Thế nên cô mới đọc nhanh như vậy, vì hầu hết đều là kiến thức trùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng cười lớn hơn: “Cái tiếng ki bo này cha tôi mà biết chắc tức anh ách! Thôi được, để không bị em nhận xét là ki bo, tôi sẽ dẫn em đi đến thư viện thật của Wubār.”

Nhưng Giselle lắc đầu: “Thôi không cần đâu. Tạm biệt, em muốn về ngủ rồi.”

Rồi cô dợm bước, nhưng bước chân thứ 3 nhấc lên đã nặng trịch rồi. “Anh...”

Gã tiến sát lại, nheo mắt: “Như thế là không được. Tôi phải tận tình tiếp đãi khách quý mới phải đạo chủ nhà chứ.” 

Rồi gã bắt lấy cổ tay cô, kéo một phát, không gian chuyển động như độn thổ, chỉ trong một cái chớp mắt, cô đã thấy mình đứng ở một nơi khác.

Chân bây giờ đã hoạt động trở lại. Nhìn quanh, đây cũng không khác thư viện Wubār công khai là bao, những dãy giá sách xếp la liệt, cũng có những bộ bàn ghế để ngồi ở giếng trời giữa phòng. Nhưng căn phòng tối hơn, nguồn sáng duy nhất là bầu trời sao rọi xuống từ đỉnh chóp nhọn thông qua các ô cửa kính gần như trong suốt.

“Thế mà anh còn không chịu nhận mình ki bo!” Số sách ở căn phòng này cũng nhiều bằng thư viện công khai. 

“Ấy! Đừng nghĩ xấu cho tôi thế. Đây là thư viện giới hạn, bình thường cũng không mở cửa cho học sinh của Wubār nữa chứ nói gì đến các du học sinh.”

Hogwarts cũng có khu vực giới hạn, nhưng Giselle dám cá là sách ở khu giới hạn cao lắm chỉ bằng 1/10 Thư viện Hogwarts mà thôi.

“Nếu vậy thì các anh không hề dạy hết kiến thức của mình cho các học sinh của mình à?”

Mắt hồ ly búng tay cái tách để đèn xung quanh sáng lên: “Chỉ nhìn từ cái thư viện thôi mà em đánh giá đến thế cơ à? Nhưng nói thế cũng đúng, có rất nhiều phép thuật cổ xưa của tổ tiên mà chúng tôi đã quyết định giữ lại, không truyền dạy tiếp nữa.”

Giselle vớ lấy một cuốn khá dày trông như là sách bùa chú tuyển tập, ngồi xuống đại một cái bàn: “Ơ tại sao thế?”

Gã cùng ngồi xuống đối diện, vẫy tay làm cái đèn gần đó bay đến trên bàn cho cô gái đọc rõ hơn: “Không phù hợp với tiêu chuẩn phép thuật hiện đại nữa.”

“Và các anh cũng không hề thích thú gì với cái “tiêu chuẩn phép thuật hiện đại” đó?” 

Nghe là biết mấy tiêu chuẩn này là do phù thủy châu Âu châu Mỹ đặt ra rồi ép buộc các sắc dân nhỏ bé khác tuân theo rồi.

Gã tiếp tục cười: “Tôi không cực đoan như nữ giáo sư bùa chú dạy tụi em đâu. Tôi cho rằng nếu đã muốn hội nhập với cộng đồng phù thủy quốc tế thì chí ít cũng phải nghe theo một số luật lệ của họ. Tiêu chuẩn phép thuật hiện đại là một trong số đó.”

Cuốn sách cô đang đọc đây viết toàn bằng tiếng Ả Rập, nhưng hình vẽ minh họa và đường vẫy đũa phép thì cũng không đến nỗi khó hiểu. Cái bùa đầu tiên này hình như là một loại bùa tạo nước, Giselle vừa đọc vừa nói:

“Anh nói như thể các anh là cộng đồng yếu thế lắm vậy. Chẳng phải các luật về tiêu chuẩn đũa phép, phân nhóm động thực vật, luật thương mại mậu dịch thảm bay, chiến dịch vận động xếp hương dược làm một nhánh của độc dược, rồi cả luật cấm sinh vật huyền bí làm linh vật gần đây cũng có bàn tay Ả Rập thúc đẩy đấy thôi.”

“Ngay cả dự luật công nhận chữ Latinh là ngôn ngữ niệm chú cơ bản năm lần bảy lượt không được thông qua cũng là vì bị các anh cản trở đấy thôi?”

“sadsafaf” cô vẫy theo hình vẽ trong sách, từ đầu đũa phép b.ắ.n ra một dòng nước nhỏ dập tắt lửa đèn bên cạnh. Hmm hơi yếu nhỉ.

Gã vừa cười vừa búng tay để ngọn lửa thắp lại: “Nếu không biết rõ em là phù thủy gốc Muggle, tôi đã nghĩ cha mẹ em hẳn phải là phù thủy danh giá có tiếng nói trong cộng đồng phù thủy thế giới lắm.”

Không, tôi đã kết luận rằng mình không phải gốc Muggle rồi, nhưng cha mẹ tôi là Muggle thật.

“Thế nên?”

“Thế nên cái gì?”

“Các anh thật sự không phải là một sắc dân phù thủy yếu ớt có nhu cầu hội nhập gì cả, thế nên tại sao phải kỳ công tổ chức khóa học mùa hè này? Để rồi phải đem giấu sách vở kiến thức của mình đi?”

“Chúng tôi không yếu ớt, đúng vậy, nhưng chúng tôi cũng cần hội nhập với thế giới chứ. Như em thấy đó, phù thủy Ả Rập chúng tôi có rất nhiều người cố hữu bảo thủ, không chịu tiếp xúc thế giới bên ngoài, mà như vậy thì chỉ ngày càng mai một đi mà thôi.”

Mấy cái bùa tiếp theo nữa đều là hệ nước, Giselle lướt qua mà không chăm chú lắm, nhưng cô dừng lại trước hình vẽ một dòng nước cuồn cuộn như hình con mãng xà b.ắ.n ra từ đầu đũa phép.

“Hinh như tới đời này của anh mới có tư tưởng này thì phải. Em thấy Ngài Shaikh  cũng không phải là người thích hội nhập gì lắm đâu.”

“Đúng là như thế, mới mấy chục năm trước thôi phù thủy nước ngoài còn bị cấm lai vãng đến lãnh thổ chúng tôi mà. Nhưng kể từ khi UAE tham gia Cúp Quidditch Thế giới, cha tôi đã có cái nhìn bớt khắt khe hơn rồi.”

Nếu Giselle nhớ không lầm thì họ mới tham gia Cúp Quidditch Thế giới từ đâu 1988 thì phải.

Con chim Toutou Muezza như đã ngủ gục trên vai gã, con chim nhỏ xíu tựa đầu vào chủ thân thiết.

“Thueban Alma” cô phát âm thử.

“Không đúng lắm, là Thueban Al-ma.” Gã chỉnh giúp.

“Thueban Al-ma?”

“Nhấn ở âm 3, Thueban Al-ma.”

“Thueban Al-ma.”

Rồi cô cầm đũa vẫy theo hình vẽ, niệm: “Thueban Al-ma,” một con mãng xà nước khổng lồ vụt ra, cô cảm nhận sợi dây liên kết với đầu đũa, có thể điều khiển con mãng xà di chuyển theo ý muốn. Cô quơ đũa phép để con mãng xà nước bay một vòng quanh mấy kệ sách trước khi tan ra, nước rơi xuống vương vãi khắp căn phòng.

“Ấy chết,” lượng nước khổng lồ làm sàn nhà ướt hết cả. 

“Drought Charm,” bùa này như ngược lại, hút hết nước về lại đũa phép, làm mọi thứ khô ráo trở lại. Giselle thấy niệm chú tiếng anh vẫn dễ hơn tiếng Ả Rập.

“Chậc chậc,” gã nhìn con mãng xà nước rồi nhìn cô tạo bùa làm khô, “Cái thư viện giới hạn này của tôi chắc cũng bị em cuốn mất quá.”

Gã nhại lại giọng điệu của chị Eda.