Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 38: Lại bị Văn Cảnh nắm thóp, không vui chút nào



Lúc này Bạch Mộc Ninh đã chẳng còn tí sức lực nào nữa, mí mắt thì nặng trĩu, đầu óc thì lờ đờ, vậy thì làm sao mà giải thích cho nổi?

Rõ ràng là Văn Cảnh đã nghịch cậu ra nông nỗi này, thì lẽ ra anh phải chịu trách nhiệm chứ.

Nghĩ vậy, Bạch Mộc Ninh gối đầu lên đùi Văn Cảnh, yếu ớt lẩm bẩm: "Mai nói đi... giờ em buồn ngủ lắm rồi."

Lời vừa dứt chưa được mấy giây, cậu đã ngủ thiếp đi.

-

Trưa hôm sau, Bạch Mộc Ninh tỉnh giấc một cách vô cùng tự nhiên. Nhưng khi vừa mở mắt nhìn thấy đồng hồ treo tường, cậu suýt chút nữa nhảy dựng khỏi giường.

Lúc này đã là giữa trưa, và trong cơn mơ màng, não cậu lập tức phản ứng lại một sự thật là cậu đã đi làm trễ rồi!

Bạch Mộc Ninh lần đầu tiên đi làm trễ, cảm giác chẳng khác gì hồi đi học mà bị trễ giờ, căng thẳng và sợ hãi vô cùng.

Cậu vội vàng chộp lấy bộ đồ đặt sẵn ở đầu giường, lao như tên bắn vào nhà tắm đánh răng rửa mặt loạn xạ. Trong lúc hoảng hốt còn suýt nữa thì lấy nhầm kem đánh răng làm sữa rửa mặt.

Cả quá trình thao tác loạn xạ ấy diễn ra chưa tới ba phút.

Sau đó, Bạch Mộc Ninh lập tức lao đến cửa đi giày, đang chuẩn bị bật chế độ chạy nước rút như thi chạy 100 mét thì từ trong bếp, giọng Văn Cảnh vọng ra ngăn cậu lại.

"Bé Ninh, em định đi đâu vậy?" Văn Cảnh đang mặc một chiếc tạp dề in logo xì dầu hải sản khuyến mãi, tay cầm cái xẻng bếp bằng nhựa, trông rất nội trợ.

Bạch Mộc Ninh quay lại nhìn anh, trong đầu bối rối nghĩ sao Văn Cảnh vẫn còn ở nhà? Không phải đi làm à?

"Anh Cảnh, đi mau! Em trễ làm rồi!"

"Anh xin nghỉ cho em rồi."

Nghe hai chữ 'xin nghỉ', Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng trở lại.

"Ơ nhưng vậy là em bị trừ lương à?" Cậu lột áo khoác ra, mặt bắt đầu xụ xuống không vui.

Thôi rồi, tháng này mất toi hai trăm tệ. Tận 200 lận đó, bằng tiền đi tàu điện ngầm cả tháng, đi xe buýt hai tháng, thuê xe đạp ba tháng liền chứ ít gì!

Cậu còn đang buồn rười rượi, thì bỗng nhớ ra Văn Cảnh cũng nghỉ làm: "Anh Cảnh, sao anh cũng không đi làm?"

"Anh cũng xin nghỉ rồi." Văn Cảnh nhìn cậu, tiện miệng nhắc: "Quần em mặc ngược rồi đó, đi thay đi."

Bạch Mộc Ninh cúi xuống nhìn, mặt đỏ bừng như trái cà chua rồi lập tức chạy biến vào phòng thay lại quần cho đàng hoàng.

Vừa nãy hấp tấp quá, đến mặc quần lộn trái cũng không biết. Nếu không nhờ Văn Cảnh nhắc thì chắc cậu đã đội quần đến nhà ngoại luôn rồi.

Thay đồ xong, Bạch Mộc Ninh đi ra phòng khách, thấy Văn Cảnh đang lui cui qua lại giữa bếp và bàn ăn. Chẳng mấy chốc, bàn ăn đã được bày đầy thức ăn ngon lành.

Thật lòng mà nói, ngay cả dịp Tết cậu cũng chưa được ăn bữa nào phong phú như thế này.

Nào là hàu hấp gừng hành, thịt cừu xào hành, thận heo xào cay, sơn dược mộc nhĩ, trứng xào hẹ, canh mực khô nấu hoàng kỳ và nấm...

Nhìn thì hấp dẫn thật đấy, nhưng hình như có gì đó sai sai. Đây toàn là mấy món rất bổ dưỡng mà?!

Vậy là Văn Cảnh vắt kiệt cậu một trận ra trò xong, giờ lương tâm trỗi dậy nên mới nấu đồ bồi bổ cho cậu đó à?

Những trải nghiệm kỳ diệu đêm qua lại ùa về trong tâm trí, gò má trắng nõn của Bạch Mộc Ninh ửng lên một vệt hồng nhạt, thậm chí giờ cậu còn chẳng dám nhìn thẳng vào môi Văn Cảnh nữa.

Đêm qua, anh đã dùng miệng phục vụ cho cậu.

"Em ngây ra đó làm gì, ăn cơm thôi."

Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn ngồi vào bàn bưng bát lên ăn cơm, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.

"Anh Cảnh nấu ngon quá, ngon hơn cả ngoài hàng mấy trăm lần!"

Bạch Mộc Ninh khen thật lòng, cậu thật sự rất thích đồ ăn Văn Cảnh nấu.

Bình thường chỉ ăn được một bát, nhưng hễ là cơm Văn Cảnh nấu thì cậu có thể chén liền hai bát to.

Nhưng Văn Cảnh không cho cậu ăn nhiều, vì theo y học cổ truyền thì chỉ nên ăn no bảy phần thôi. Nên dù Bạch Mộc Ninh có mê món đến mấy thì cuối cùng cũng chỉ được ăn đúng một bát.

Ăn xong, Bạch Mộc Ninh ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại. Lý An Triệt nhắn tin cho cậu, than rằng Trịnh Khả Kiện vẫn cứ dửng dưng chẳng mặn mà gì với cậu bạn, rồi hỏi Bạch Mộc Ninh nên làm sao bây giờ.

Bạch Mộc Ninh nhìn tin nhắn hồi lâu mà vẫn chưa trả lời. Trong đầu cậu đang rối như tơ vò, cậu nên làm gì đây?

Lời của Trịnh Khả Kiện tối qua vẫn văng vẳng bên tai, khiến cậu băn khoăn không biết phải làm thế nào.

Không nói cho Lý An Triệt biết thì thấy có lỗi với bạn.

Nhưng nếu nói ra, cậu bạn chắc chắn sẽ càng lún sâu, thậm chí rất có thể vì xúc động mà nghỉ việc để theo Trịnh Khả Kiện rời đi.

Nếu Lý An Triệt ở lại Kinh Nam, dưới sự bảo bọc của ba mẹ thì vẫn sẽ sống ung dung như một cậu ấm chẳng phải lo cơm áo. Nhưng một khi rời khỏi đây, Trịnh Khả Kiện chẳng thể cho cậu ấy điều gì, và lúc đó cậu chàng sẽ phải bắt đầu lo toan từng miếng ăn chỗ ở trong cuộc sống.

Tình yêu nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ, lung linh là thế, nhưng một khi bị hiện thực va vào, nó sẽ cởi bỏ lớp áo hào nhoáng ấy rồi biến thành chiếc lồng giam trói buộc.

Bạch Mộc Ninh hiểu rõ đạo lý này, vì thế trong lòng cậu mới rối bời không thông.

Lý trí thì nghiêng về phía Trịnh Khả Kiện, nhưng tình cảm lại không nỡ để Lý An Triệt buồn lòng, thế nên cậu chỉ có thể rơi vào thế tiến không được mà lùi cũng không xong.

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại cho đến khi một cái bóng đổ xuống bên cạnh, Bạch Mộc Ninh mới ngẩng đầu lên.

"Sao anh cứ nhìn em thế?"

Văn Cảnh nhắc nhở: "Chẳng phải em còn nợ anh một lời giải thích sao?"

Anh vẫn còn nhớ chuyện đó hả?

Bạch Mộc Ninh bắt đầu ra vẻ, khoanh tay hừ lạnh một tiếng: "Tối qua em đã định giải thích rồi đấy chứ, là ai không cho em nói còn bắt em im lặng nữa? Giờ lại muốn nghe à? Xin lỗi nhé, giờ em không muốn nói nữa rồi."

Lúc này cậu chỉ muốn giở chút tính khí trẻ con, ai bảo hôm qua Văn Cảnh quá đáng tới mức chơi cậu tận năm lần. Đây chính là bài học cho anh.

Theo lẽ thường, lúc này đáng lẽ Văn Cảnh phải dỗ dành cậu, năn nỉ ỉ ôi đòi cậu nói ra mới phải.

Sau đó, Bạch Mộc Ninh sẽ tiếp tục làm bộ làm tịch, giả vờ miễn cưỡng mà nói ra, như thế thì cậu sẽ dễ dàng nắm thóp được Văn Cảnh, giành lấy thế chủ động.

Nhưng Văn Cảnh lại là kiểu người chẳng bao giờ chơi theo bài bản. Anh chỉ khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ồ, vậy đợi đến khi nào em muốn nói thì hãy nói."

"...?"

Cậu đã chuẩn bị kỹ càng để được giãi bày với anh rồi, thế mà giờ anh lại không muốn nghe nữa là sao?

Cuối cùng là Văn Cảnh có để tâm đến cậu không vậy?

Không được, anh không muốn nghe, thì cậu lại càng phải nói cho bằng được.

Thế là Bạch Mộc Ninh kể tuốt tuồn tuột kế hoạch với Lý An Triệt ra, rồi thuật lại chi tiết cuộc trò chuyện tối qua giữa cậu với Trịnh Khả Kiện.

Nói xong, Bạch Mộc Ninh liền thấy hối hận. Cậu cảm giác mình lại bị Văn Cảnh nắm thóp, mắc mưu rồi.

Cái tên cáo già này mưu mô như vậy, mình sao chơi lại anh ấy được chứ?

Giận dỗi một lúc, Bạch Mộc Ninh lại bắt đầu hỏi xin lời khuyên: "Anh Cảnh, nếu là anh thì anh sẽ chọn sao?"

Khi một người không thể tự nghĩ thông được vấn đề, thì tốt nhất nên hỏi ý kiến của người khác. Biết đâu từ góc nhìn khác, họ lại đưa ra được hướng đi mới, giúp bản thân không còn quá rối rắm.

Văn Cảnh im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Chuyện của bạn em, anh không tiện đánh giá, vì mỗi người đều có cách nghĩ khác nhau. Anh chỉ muốn nói với em là đừng thay người khác đưa ra lựa chọn, đó là cuộc đời của họ."

Không thay người khác đưa ra lựa chọn, vậy chẳng phải là đứng ngoài cuộc khoanh tay làm ngơ sao?

Nếu là người khác, có lẽ Bạch Mộc Ninh thật sự có thể thờ ơ như thế, dù sao cậu cũng đâu rảnh rỗi tới mức phải lo chuyện nhà người ta.

Nhưng Lý An Triệt là người bạn thân nhất của cậu, nên cậu không thể nào làm ngơ nhìn mà không quan tâm được.

Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, ngoài ba mẹ ra, Lý An Triệt là người đối xử tốt nhất với cậu.

Hồi năm nhất đại học, lúc đang quân sự, Bạch Mộc Ninh bị viêm ruột thừa cấp tính, chính Lý An Triệt đã cõng cậu từ trên lầu xuống để đưa đến bệnh viện. Ân tình đó, Bạch Mộc Ninh sẽ ghi nhớ suốt đời.

Văn Cảnh nói chuyện thì hay dùng kiểu diễn đạt cao siêu, khiến Bạch Mộc Ninh phải ngẫm một lúc mới tiêu hóa được, rồi cậu hỏi: "Vậy em nên làm gì bây giờ?"

"Nếu em thực sự quan tâm đến cậu ấy thì hãy trả lại quyền lựa chọn cho cậu ấy, để cậu ấy tự quyết định con đường mình muốn đi. Như vậy, dù sau này có chuyện gì xảy ra thì cậu ấy cũng không phải hối tiếc."

Lời nói của Văn Cảnh có lúc rất khó ưa, nhưng cũng có lúc lại khiến người ta như được khai sáng.

Đúng vậy, bất kể kết quả ra sao thì người quyết định vẫn nên là Lý An Triệt, chứ không phải thay cậu ấy lựa chọn con đường đời của mình.

Bọn họ đều không nên sa vào cái vòng luẩn quẩn mang tên 'tớ/anh làm vậy là vì tốt cho cậu/em.'

Bạch Mộc Ninh đột nhiên đứng bật dậy, khí thế hừng hực như ra trận: "Anh Cảnh, em hiểu rồi! Em sẽ đi nói với An An để cậu ấy tự chọn lựa."

Cậu hùng dũng bước ra cửa, bắt đầu mặc áo khoác chuẩn bị đi. Văn Cảnh chỉ biết xoa trán, thở dài một hơi: "Bây giờ em đi luôn à?"

Bạch Mộc Ninh như chợt nhớ ra điều gì bèn quay lại chụt một cái lên má anh, cười nói: "Cảm ơn anh Cảnh nha!"

Văn Cảnh lập tức thấy hối hận sâu sắc, đây chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?

"Không cần phải gấp thế, hôm nay là ngày trong tuần, bạn em chắc đang đi làm rồi."

"Không sao, em sẽ tới tận công ty tìm cậu ấy."

Vừa mở cửa bước ra, Bạch Mộc Ninh liền thấy có một cô xinh đẹp đeo kính đang đứng trước cửa nhà Văn Cảnh.

Người phụ nữ đứng ngoài cửa ăn mặc chỉnh tề, phong thái đoan trang, toát lên khí chất thanh lịch như một nữ giáo sư đại học.

Bùi Thư Thần thấy một người lạ mặt liền hơi hoảng, lắp bắp nói: "Xin lỗi, cô vào nhầm nhà rồi."

Nhưng vừa quay đi, bà lại sực nhớ: Không đúng, đây đúng là nhà con trai mình mà!

Thế là bà quay lại nhìn Bạch Mộc Ninh hỏi: "Con là ai thế? Trông có vẻ quen quen, hình như chúng ta từng gặp ở đâu rồi phải không?"

Bạch Mộc Ninh làm gì quen người phụ nữ trước mặt, cậu quay đầu nhìn về phía Văn Cảnh. Anh bước tới, mở miệng gọi: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Bạch Mộc Ninh chết trân tại chỗ.

Bùi Thư Thần đưa hộp đồ ăn trên tay cho Văn Cảnh xem, nói: "Nhân dịp nghỉ lễ mẹ làm ít sủi cảo mang cho con nè."

"Không phải hôm nay con đi làm à? Sao lại ở nhà? Mẹ còn định làm cô gái ốc sên đến dọn dẹp phòng cho con cơ đấy, ai ngờ bị bắt gặp luôn, hết bất ngờ rồi."

"Hôm nay con nghỉ phép." Văn Cảnh nói rồi đi ngang qua Bạch Mộc Ninh nhận hộp đồ ăn từ Bùi Thư Thần.

Ánh mắt Bùi Thư Thần lại lần nữa dừng lên người Bạch Mộc Ninh, mỉm cười trìu mến: "Đứa nhỏ này là ai đây? Trông yêu quá."

Bạch Mộc Ninh há miệng mà không thốt nên lời, cậu thật sự không ngờ lại chạm mặt người nhà của Văn Cảnh, mà còn là mẹ ruột anh nữa.

Cậu nên nói gì bây giờ? Đầu óc Bạch Mộc Ninh lập tức rối tung.

Làm nghề như bọn họ, điều tối kỵ nhất chính là dính dáng đến người nhà.

Văn Cảnh giới thiệu: "Mẹ, đây là bạn trai của con, tên em ấy là Bạch Mộc Ninh."

Nghe Văn Cảnh giới thiệu xong, Bạch Mộc Ninh chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, lí nhí nói: "C-on chào cô ạ."

"Chào con, cô là mẹ của Văn Cảnh, cô là Bùi Thư Thần." Bùi Thư Thần vừa nói vừa kéo tay Bạch Mộc Ninh vào nhà: "Đừng vội đi mà, vào đây ngồi nói chuyện với cô một chút nhé!"

"Dạ... vâng ạ..."

Sau khi cậu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, Bùi Thư Thần chăm chú quan sát cậu rồi hỏi:

"Bé Ninh, con bao nhiêu tuổi rồi?"

Lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, Bạch Mộc Ninh căng thẳng đến mức xoa tay liên tục, nhỏ giọng đáp: "Dạ... hai mươi ạ."

"Hai mươi á?" Bùi Thư Thần ngạc nhiên: "Con trai à, con đúng là trâu già gặm cỏ non đấy."

"Bé nhà người ta mới hai mươi thôi à?"

Văn Cảnh đi tới đặt tách trà xuống bàn, nhắc: "Cô Bùi, xin mẹ dùng từ cẩn thận."

Cô Bùi bật cười ha hả, rồi bắt đầu kể tội anh con trai: "Bảo sao gần đây bảo con đi xem mắt mà cứ thoái thác hoài, thì ra là đã giấu kỹ người yêu trong nhà rồi."

"Đã đẹp lại ngoan ngoãn thế này, sao không đưa về cho mẹ xem sớm hơn chứ? Hừ, hôm nay mà mẹ không chặn được tận cửa, thì con định bao giờ mới chịu để mẹ biết hả?"

"Con cứ giấu giấu diếm diếm, làm như mẹ sẽ phản đối không bằng, từ khi nào mẹ không ủng hộ con chứ?"

Văn Cảnh nắm tay Bạch Mộc Ninh, nói: "Bọn con mới quen nhau chưa lâu, chưa có dịp để nói."

"Mẹ, mẹ kiềm chế một chút đi, đừng dọa em ấy."

"Bộ nhìn mẹ không đẹp à? Sao lại dọa bé Ninh chứ?"

Bạch Mộc Ninh nhanh nhảu chen lời, tranh thủ nịnh luôn một câu: "Cô đẹp lắm luôn ạ, nhìn không giống mẹ anh Cảnh chút nào, giống chị gái hơn ạ."

Không có người phụ nữ nào không thích nghe lời ngọt ngào, Bùi Thư Thần bật cười nói: "Bé Ninh khéo miệng thật đấy, cô thích con rồi đó."

"Nào, bé Ninh, đừng để ý đến nó nữa, vào đây trò chuyện với cô đi."

Bùi Thư Thần và Văn Cảnh đúng là hai kiểu người trái ngược: một người thì hoạt bát nhiệt tình, còn người kia lại trầm lặng chán ngắt.

Bùi Thư Thần muốn nói chuyện gì, Bạch Mộc Ninh thật sự chẳng đoán nổi.

Chỉ cần nghĩ đến mấy màn hỏi cung khi ra mắt phụ huynh thường thấy, là cậu đã cảm thấy mình muốn choáng đến nơi.

Nếu bà hỏi kiểu tra lý lịch của cậu, thì cậu biết trả lời sao đây?

Nói thật hết à...?

Bạch Mộc Ninh bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng may mà Bùi Thư Thần là người trí thức, EQ cũng cao, rất biết giữ khoảng cách và ranh giới. Bà không hỏi gì liên quan đến đời tư của cậu mà chỉ kể vài chuyện về Văn Cảnh.

Nói chuyện với Bùi Thư Thần thật sự rất dễ chịu, hoàn toàn không có áp lực gì, chỉ là trò chuyện vu vơ nên không khiến người ta thấy bị làm khó hay muốn né tránh.

Tán gẫu một lúc, Bùi Thư Thần bỗng mỉm cười mời cậu: "Vài hôm nữa là sinh nhật của cô, bé Ninh có thể đến ăn mừng với cô không?"

Bạch Mộc Ninh không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu đồng ý. Cậu nghĩ bụng, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, chắc chắn mình xoay được.

Bùi Thư Thần nghe vậy liền vui vẻ nói tiếp: "Vừa hay hôm đó Tiểu Kỳ cũng rảnh, cả nhà mình cùng ăn một bữa nhé?"

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Tiểu Kỳ là ai vậy?

Cái tên nghe lạ quá trời.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com