Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 34: Anh là bạn trai em, em hôn anh thì sao



Sự bàng hoàng đó cứ kéo dài mãi cho đến khi cậu cảm thấy trong miệng có gì đó lạ lạ, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau. Bạch Mộc Ninh sững người một lúc, trong đầu chỉ thắc mắc sao trong miệng mình lại có tới hai cái lưỡi vậy?

Đến khi phản ứng kịp là chuyện gì đang xảy ra, cậu hoảng hốt trừng mắt nhìn Văn Cảnh, tay luống cuống vùng vẫy, ra sức đẩy anh ra.

Sao lại đưa lưỡi vào chứ, chẳng phải lúc nãy chỉ cắn môi thôi mà?

Cái lưỡi này có thể rút ra được không đấy?!

Giới hạn chịu đựng của Bạch Mộc Ninh đối với nụ hôn chỉ dừng lại ở mức môi chạm môi thôi. Còn bây giờ lưỡi của Văn Cảnh đang tung hoành ngang dọc trong miệng cậu, làm cậu thở không nổi.

Não bộ thì mơ màng, quên luôn cách thở, cậu bị nghẹt đến mức má đỏ bừng bừng vì nín thở, cả người cũng bắt đầu mềm nhũn sắp ngã.

Bạch Mộc Ninh cố gắng nghiêng đầu né tránh, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt, cằm cũng bị bóp nhẹ. Cậu chẳng khác gì miếng cá sống đặt lên thớt, dù giãy thế nào cũng không thoát nổi.

Văn Cảnh vừa dữ vừa mạnh mẽ, căn bản không cho cậu cơ hội tránh né, cứ thế ghì lấy cậu chiếm trọn cả không khí trong phổi.

Trời ơi sao còn chưa kết thúc, nếu còn tiếp tục nữa là tôi chết ngạt thật đó.

Có lẽ là tiếng lòng cậu vang vọng đến tai anh, Văn Cảnh rốt cuộc cũng từ từ rút ra, sau đó mới buông cổ tay Bạch Mộc Ninh, nâng mặt cậu lên, dịu dàng hỏi: "Còn muốn yêu với anh không?"

Ngón tay cái anh lướt nhẹ qua môi Bạch Mộc Ninh, lau đi giọt nước đọng ở khóe miệng cậu. Bạch Mộc Ninh thở hồng hộc, cố gắng tiêu hoá câu hỏi kia của Văn Cảnh.

Văn Cảnh thật sự muốn yêu cậu, cậu đã thành công rồi.

Nhưng mà Bạch Mộc Ninh lại không thấy vui nổi, cậu cứ có cảm giác mình không nên chọc tới Văn Cảnh. Kể từ cái hôn vừa rồi, cậu đã bắt đầu sợ anh.

Văn Cảnh quá hung dữ đến mức cậu không chắc mình có thể lùi ra toàn mạng khỏi mối quan hệ này hay không.

Vì thế, cậu do dự.

"Em... em..." Hơi thở của Bạch Mộc Ninh vẫn chưa ổn định, câu chữ thì loạn xạ không nên lời, cứ như bị nói lắp vậy.

Văn Cảnh liền ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "Không cấn gấp, cứ từ từ nghĩ."

Được anh ôm vào lòng, Bạch Mộc Ninh cảm thấy một luồng an toàn quen thuộc xâm chiếm tâm trí, cảm xúc bối rối dần dịu lại, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo hơn để suy nghĩ về mối quan hệ tiếp theo của hai người.

Cậu là người theo đuổi chính nghĩa, mà chỉ khi Văn Cảnh đến với cậu, anh mới có thể dứt khoát cắt đứt mối quan hệ với bên kia.

Vậy thì cậu còn sợ cái gì? Còn chần chừ vì lý do gì?

Cậu nghĩ bao lâu, Văn Cảnh ôm cậu bấy lâu. Anh không giục, chỉ kiên nhẫn đợi cậu mở lời.

Nhịp tim dần ổn định, đầu óc Bạch Mộc Ninh cũng dần sáng tỏ, cậu hỏi: "Hôm qua anh đi đâu vậy?"

"Em vừa tỏ tình xong, anh đã bỏ mặc em để đi tìm người khác, anh có biết em buồn thế nào không?"

Giờ nghĩ lại, lòng cậu vẫn còn thấy nghẹn ngào và uất ức. Cái cảm giác mình không quan trọng bằng tình nhân thật sự khiến cậu bị tổn thương sâu sắc.

Bạch Mộc Ninh luôn rất tự tin, nhưng từ lúc quen biết Văn Cảnh, cậu liên tục gặp thất bại. Mặc dù miệng thì hay bảo mình mặt dày, nhưng thử hỏi người bình thường ai mà chịu nổi hai lần bị từ chối liên tiếp?

Cậu cũng cần thể diện chứ!

Văn Cảnh bắt đầu giải thích một cách kiên nhẫn: "Hôm qua anh thật sự có việc gấp, phải đi gặp một người để giúp họ giải quyết chuyện riêng. Anh xin lỗi vì đã không quan tâm đến cảm xúc của em."

"Người đó là ai?"

Văn Cảnh nói khá mơ hồ, nhưng Bạch Mộc Ninh không định để anh đánh trống lảng nên gặng hỏi tiếp.

Cậu đẩy anh ra, bật chế độ tra hỏi, chuyện gì cũng phải rõ ràng rành mạch, không thể mập mờ cho qua được.

Văn Cảnh ngồi trên sofa, còn Bạch Mộc Ninh ngồi đối diện trên bàn trà trừng mắt nhìn anh. Một chân cậu chống lên ghế, khí thế áp đảo.

"Anh đi gặp người trong nhà, chuyện cụ thể anh không tiện nói với em vì đây là chuyện riêng tư của họ."

Văn Cảnh nói rất chậm, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào Bạch Mộc Ninh, rồi khẽ ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay cậu, từ tốn nói: "Anh xin lỗi vì đã để em lại đi gặp người khác. Bé Ninh à, đừng giận nữa nhé."

Người trong nhà cái khỉ gì, người tình thì có.

Văn Cảnh hư hỏng rồi, bây giờ còn biết nói dối nữa cơ đấy.

Mặc dù Bạch Mộc Ninh biết anh đang nói xạo, nhưng lại không thể vạch trần anh. Cậu chỉ còn cách nghiến răng bực một bụng.

"Em giận lắm, không muốn để ý đến anh nữa."

Vừa nói, cậu vừa đứng phắt dậy định bước sang bên cạnh, sau đó tiện thể đuổi Văn Cảnh về luôn.

Muốn yêu thì yêu, nhưng anh nghĩ mấy nam sinh đại học không cần sĩ diện chắc?!

Nhưng mà nghĩ lại thì cậu cũng không thể làm quá được, dù sao mục tiêu cuối cùng vẫn là yêu đương với Văn Cảnh, chứ nếu dọa người ta chạy mất, đến lúc đó lại phải cuống cuồng đi dỗ nữa.

Thế nên cậu cần tìm một điểm cân bằng, vừa đủ để xả giận, lại vừa không để anh có cơ hội rút lui.

Mà chuyện này thật sự hơi khó một chút.

Văn Cảnh kéo tay Bạch Mộc Ninh, ấn cậu ngồi lên đùi mình.

Bạch Mộc Ninh đang mải nghĩ ngợi, đến khi yên vị rồi mới nhận ra tư thế này quá mức thân mật, rất không ổn.

Cậu vừa định đứng dậy thì lại bị anh giữ chặt, thế là cậu đành chống tay lên thành ghế sofa, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng hiện tại cậu cao hơn Văn Cảnh một chút, vì thế có thể cúi đầu nhìn anh rất rõ ràng.

Ánh mắt cậu lướt qua cằm Văn Cảnh, phát hiện có một lớp râu mới lún phún mọc lên.

Bình thường Văn Cảnh chăm chút ngoại hình lắm, mặt lúc nào cũng láng mịn sạch sẽ cả.

Rốt cuộc là có chuyện gì khiến anh phiền lòng tới mức bỏ luôn việc chăm sóc hình tượng thế?

"Em uống rượu à?" Văn Cảnh vòng tay ôm eo cậu, kéo cậu sát lại gần mình hơn nữa.

Lực ấn lên cổ có hơi mạnh, suýt nữa thì chạm môi rồi.

Nghĩ đến nụ hôn lúc nãy, mặt Bạch Mộc Ninh đỏ ửng như bị nấu chín, tim cũng bắt đầu đập loạn xạ.

Cậu quên luôn cả những toan tính ban đầu trong đầu, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh.

"Em uống có một ly bia thôi."

"Sao lại uống bia?"

Bạch Mộc Ninh lại thấy tủi thân, Văn Cảnh rõ ràng biết tại sao cậu uống bia, thế mà vẫn còn giả bộ hỏi nữa?

"Vì em giận, em khó chịu." Vừa nói, Bạch Mộc Ninh vừa bất ngờ cắn một phát vào môi Văn Cảnh xem như trút giận.

Cậu cũng chẳng biết mình cắn mạnh tới mức nào, mãi đến khi miệng có vị máu tanh tanh, cậu mới giật mình buông ra.

Tay vẫn chống lên thành ghế, cậu lập tức tỉnh cả người, hốt hoảng xin lỗi: "Xin lỗi anh, em không cố ý đâu."

Bạch Mộc Ninh thật sự không nghĩ mình lại cắn mạnh đến vậy, nhìn khoé môi Văn Cảnh rỉ máu, tim cậu như thắt lại vì xót: "Để em thổi thổi cho anh nhé."

Vừa thổi được hai cái thì Văn Cảnh đã nắm lấy tay cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt anh: "Còn giận không?"

Bạch Mộc Ninh im re không đáp, chỉ dùng im lặng làm khiên chắn.

Văn Cảnh nắm lấy tay cậu vung về phía mặt mình làm Bạch Mộc Ninh hoảng hốt rụt tay lại ngay: "Anh định làm gì vậy?"

"Nếu em còn giận thì cứ đánh anh cũng được, đánh xong thì hết giận nhé. Nhưng đừng nói mấy câu kiểu như không muốn theo đuổi anh nữa, hay là định đi tìm người khác, anh không thích nghe."

"Còn giận nữa không?"

Bạch Mộc Ninh lập tức lắc đầu nguầy nguậy nói không giận nữa, cậu đâu dám đánh người, quan trọng nhất đối diện lại là Văn Cảnh, một gương mặt đẹp trai đến thế, lỡ bị đánh cho bầm dập thì còn nhìn bằng gì nữa?

"Vậy bây giờ có thể yêu anh rồi chứ?"

Văn Cảnh nói: "Hôm nay anh hỏi em, Bạch Mộc Ninh, em có muốn yêu anh không?"

Từ trước đến giờ toàn là Bạch Mộc Ninh chủ động tỏ tình. Đây là lần đầu tiên Văn Cảnh thổ lộ, khiến Bạch Mộc Ninh vừa thấy mới lạ, vừa không giấu nổi sự đắc ý.

Cậu thắng rồi.

Haha, dễ như trở bàn tay.

Tình nhân thì sao chứ? Đó là chuyện của quá khứ rồi. Còn hiện tại, cậu mới là khởi đầu mới. Cuối cùng, người Văn Cảnh chọn vẫn là cậu.

Cảm xúc nặng nề trong lòng phút chốc tan biến, nụ cười tươi rói nở trên môi. Cậu ngẩng đầu, giọng trong veo: "Ai thèm yêu anh chứ?"

Giờ là lúc cậu lên mặt rồi, quyền chủ động nằm trong tay cậu, cậu sẽ không dễ dàng đồng ý với Văn Cảnh đâu.

Văn Cảnh vòng tay qua eo ôm cậu chặt hơn, như sợ cậu chạy mất: "Vậy anh phải làm gì thì em mới chịu đồng ý?"

Bạch Mộc Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Em thích người thông minh, cũng thích người có thể đọc thuộc số Pi đến hàng thứ 1.000. Nếu anh làm được thì em sẽ đồng ý."

Lần đầu cậu tỏ tình với Văn Cảnh, anh đã dùng số Pi để từ chối cậu. Giờ đây phong thuỷ đã đổi, cậu là người nắm quyền rồi.

Bạch Mộc Ninh đắc ý nhìn anh, còn cố tình bóp cằm anh một cái, khiêu khích nói: "Cho anh nếm thử cảm giác bị từ chối nó thế nào, giờ thì biết tay em chưa."

Đọc thuộc đi, để anh cũng nếm thử cái cảm giác khổ sở mà em từng chịu đựng nào.

Lần đầu bị Văn Cảnh từ chối, Bạch Mộc Ninh thật sự đã từng thử học thuộc số Pi xem sao. Nhưng mà 1.000 chữ số thì quả thực là quá khủng khiếp, cậu chỉ cố gắng đến khoảng 100 thì đã muốn tèo rồi.

Trên đời này liệu có ai rảnh đến mức đi thuộc tận 1.000 chữ số Pi không chứ?

"Em hứa nhé?" Văn Cảnh vẫn cực kỳ bình tĩnh, làm Bạch Mộc Ninh khẽ nhíu mày. Trong lòng thầm nghĩ, đừng nói Văn Cảnh rảnh rỗi đến mức học thuộc đến chữ số thứ 1.000 đó chứ?

Cũng không biết đã nghe bao lâu rồi, Bạch Mộc Ninh nghe đến mức đầu muốn nổ tung, vội vàng giơ tay xin hàng: "Thôi đủ rồi, em lạy anh, nhất anh rồi."

Cậu giơ ngón cái lên, hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Trước đây, cậu từng nghĩ Văn Cảnh lấy số Pi ra là cố tình làm khó mình. Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ đối với anh đó thật sự chỉ là một điều rất bình thường.

"Vậy giờ bọn mình là gì của nhau?" Đôi mắt phượng sắc sảo của Văn Cảnh nhìn thẳng vào cậu, anh chờ cậu cho mình một danh phận đàng hoàng.

"Từ nay bọn mình là người yêu." Vừa dứt lời, Bạch Mộc Ninh đã thấy hai má nóng rực, giọng nói cũng nhỏ dần đi.

Nghĩa là cậu chính thức xác nhận mối quan hệ với Văn Cảnh, anh là bạn trai của cậu rồi.

Nhưng chuyện với người tình thì tính sao đây?

Nghĩ vậy, cậu liền đổi tư thế ngồi thành ngồi dạng chân trên đùi anh, nắm lấy cổ áo Văn Cảnh, chuẩn bị soạn luật cho đàng hoàng. Nói luật nghe cho sang chứ thực ra là đang dằn mặt nhẹ.

"Văn Cảnh, em mặc kệ trước đây anh thế nào, nhưng bây giờ anh là của em rồi. Không được đứng núi này trông núi nọ nữa."

"Trong lòng anh chỉ được có mình em thôi, không được nghĩ tới ai khác. Nếu anh dám, em bỏ anh luôn đó."

Nghe Bạch Mộc Ninh đe dọa đầy khí thế như vậy, tâm trạng Văn Cảnh như nắng tháng ba: "Vâng, anh nghe lời em, bạn trai à."

Hôm nay Văn Cảnh rất ngoan, gần như Bạch Mộc Ninh nói gì, anh đều gật đầu đồng ý không chút do dự.

Mà cũng nhờ thế, cậu thấy mình được tiếp thêm dũng khí, bắt đầu nhớ đến cái nụ hôn hồi nãy.

"Sau này khi hôn em thì phải nhẹ nhàng xíu, đừng có... như vậy nữa... Em không thích đâu."

Ba chữ 'đút lưỡi vào' thật sự khiến Bạch Mộc Ninh cảm thấy khó nói ra miệng, thế là cậu đành dùng từ 'như vậy' để thay thế. Nhưng cậu tin Văn Cảnh sẽ hiểu ý của mình.

Nhưng chẳng hiểu hôm nay anh làm sao, tự nhiên trở nên ngốc ngốc, ngơ ngác hỏi lại: "Gì cơ? Như vừa rồi là sao?"

"Thì là..." Bạch Mộc Ninh cố tìm từ thay thế, nhưng nghĩ mãi cũng không ra từ nào hợp. Cuối cùng, cậu đành dùng hành động minh họa trực tiếp cho dễ hiểu.

"Là kiểu hôn đơn giản như vầy nè." Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một cái hôn chớp nhoáng lên môi Văn Cảnh, như chuồn chuồn chạm nước, vừa chạm đã rút về cực kỳ nhanh.

Văn Cảnh nhíu mày, vẫn không hiểu: "Thế còn anh thì hôn kiểu gì?"

Bạch Mộc Ninh thở dài, nghĩ bụng: Sao hôm nay anh ngốc dữ vậy trời, tự mình hôn còn không nhớ à? Thôi để em làm mẫu luôn cho rồi.

"Hừm, để em diễn cho anh xem một màn 'sói hoang vồ mồi' nè." Rồi cậu hùng hổ xắn tay áo, hai tay đè chặt vai Văn Cảnh, cúi đầu hôn xuống.

Cậu cắn nhẹ môi anh, rồi khẽ đưa lưỡi li.ếm nhẹ đường viền môi, khi Văn Cảnh hơi hé miệng ra theo phản xạ, cậu liền nhân cơ hội xâm nhập.

Bạch Mộc Ninh bắt chước lối hôn mạnh mẽ của Văn Cảnh, từng chút từng chút chiếm lấy khoang miệng không thuộc về mình.

Lúc đầu cậu còn hơi vụng về, nhưng chỉ một lát sau, Bạch Mộc Ninh đã nắm được kỹ thuật, bắt đầu khuấy sâu nước động, dây dưa cuốn lấy không rời.

Bạch Mộc Ninh đột nhiên nhận ra cậu không hề ghét việc hôn, ngược lại, sau khi cảm nhận được niềm vui từ đó, cậu bắt đầu thấy hơi sướng.

Đặc biệt là khi Văn Cảnh bắt đầu thở gấp, ánh mắt trở nên mơ màng dưới đợt tấn công của cậu, Bạch Mộc Ninh cảm thấy phê sao đâu.

Ra đây là hôn à?

Ừm, cậu cũng không thấy ghét đến vậy đâu.

Cậu còn muốn tiếp tục, nhưng hai vai đã bị giữ lấy rồi nhẹ nhàng đẩy ra, Văn Cảnh hạ giọng trầm khàn nói: "Đủ rồi... không cần diễn nữa đâu, anh hiểu rồi. Em không thích thì anh sẽ không hôn nữa."

"...?"

Giờ rút lời lại được không?

Bạch Mộc Ninh còn chưa thỏa mãn, cậu khẽ li.ếm môi, trong lòng đã bắt đầu hối hận vì lỡ miệng nói câu 'không thích hôn' rồi.

Chẳng phải là tự vả mình sao?

Bạch Mộc Ninh còn đang định giành lại chút quyền lợi làm bạn trai, còn chưa kịp mở miệng thì Văn Cảnh đã lên tiếng trước: "Muộn rồi đấy, đi ngủ sớm đi, bạn trai của anh."

Vừa nói, anh liền vòng tay đỡ lấy mông Bạch Mộc Ninh, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống sofa.

Bạch Mộc Ninh lập tức đơ như cây cơ, cảm giác dưới mông kỳ lạ thật sự, không hề khiến cậu phản cảm chút nào, trái lại còn hơi k.ích thí.ch là sao!?

Cái quái gì đang xảy ra vậy?!

"Ngủ sớm nhé, anh về trước đây."

Văn Cảnh vừa đứng dậy, Bạch Mộc Ninh đã vội kéo anh lại, đè anh xuống rồi bất ngờ hôn luôn một cái. Văn Cảnh hơi nghiêng đầu né tránh, anh cố nén nụ cười trêu chọc: "Không phải bảo không thích sao? Giờ lại làm cái gì đây?"

"...?"

Nếu không phải khóe miệng anh đang không kìm nổi vẻ đắc ý, thì Bạch Mộc Ninh suýt nữa đã tin thật là anh ấm ức rồi.

Cái gì mà ngốc nghếch không nhớ nổi cách hôn, toàn là chiêu trò cả. Cái tên đàn ông chết tiệt này bụng dạ đen tối lắm.

Nhưng dù biết rõ anh đang gài mình, Bạch Mộc Ninh vẫn không nhịn được muốn tiếp tục cái cảm giác khiến cậu phê lòi đó.

"Anh là bạn trai em, em hôn anh thì sao chứ?"

Vừa dứt lời, Bạch Mộc Ninh không cho anh thêm thời gian giả vờ nữa, lập tức nhào lên hôn anh lần nữa.

Văn Cảnh chỉ thụ động vài giây, sau đó liền xoay người đè cậu xuống sofa, giành lại hoàn toàn thế chủ động.

Hơi thở dần trở nên mỏng manh, Bạch Mộc Ninh bắt đầu học cách đáp lại Văn Cảnh, mà một bộ phận nào đó trên cơ thể cậu cũng vì cảm giác sung sướng tột độ cũng từ từ thức tỉnh.

Bạch Mộc Ninh thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình thật sự thích đàn ông sao?


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com