Bạch Mộc Ninh chính thức trở thành một thành viên trong phòng khám Tam Vấn, ngày đầu tiên đi làm cậu tự giới thiệu bản thân và tham quan một vòng nơi này.
Phòng khám Tam Vấn có hai tầng, tầng đầu tiên chủ yếu sẽ là phòng khám, khu chờ, quầy thuốc và nhà bếp.
Tầng trên có phòng khám VIP, chuyên về châm cứu, xoa bóp và vật lý trị liệu bằng ngải cứu.
Công việc của phòng khám Tam Vấn rất đa dạng, miễn là liên quan đến y học cổ truyền thì đều có thể thực hiện ở đây.
Ví dụ như các dịch vụ giảm cân, làm đẹp dành cho phụ nữ cực kỳ được ưa chuộng.
Bây giờ bất kể tuổi tác nào thì ai cũng đều quan tâm đến sức khỏe, và phòng khám Tam Vấn đang làm rất tốt trong lĩnh vực đó, thành ra khách hàng rất đông.
Trang Vũ Miên vừa đi vừa giới thiệu cho Bạch Mộc Ninh về các mảng chính của phòng khám Tam Vấn.
Ở đây có năm bác sĩ chính, trong đó Trần Hạo Nam và Văn Cảnh là trẻ nhất, ba người còn lại đều từ năm mươi tuổi trở lên, lớn nhất đã tám mươi.
Ngoài ra còn có ba chuyên viên trị liệu, ba chuyên viên châm cứu, hai người phụ trách bốc và sắc thuốc, một người lo bếp núc, một người dọn dẹp.
Có cả mấy thực tập sinh theo học cùng các bác sĩ.
Sau khi nắm sơ qua tình hình, Bạch Mộc Ninh không khỏi cảm thán: Ai nói y học cổ truyền suy tàn chứ? Phòng khám Tam Vấn vẫn đang phát triển mạnh mẽ đấy thôi!
Hơn nữa còn ngày càng ăn nên làm ra.
Trang Vũ Miên tiếp tục nói về lương thưởng lẫn đãi ngộ: "Lương tháng bốn nghìn, làm năm ngày một tuần, nghỉ thứ bảy và chủ nhật. À đúng rồi, cuối năm còn có tháng lương thứ mười bốn (1)."
Bạch Mộc Ninh vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, đãi ngộ ở phòng khám Tam Vấn tốt quá đi mất!
Quan trọng là có hai ngày nghỉ cuối tuần, không tăng ca, không 996 (2), vậy có khác gì đi học đâu chứ?
À không, cũng có khác, đi học thì mất tiền còn đi làm thì có tiền. Bạch Mộc Ninh nghĩ, cậu muốn được làm ở đây đến khi về hưu.
Sau khi giới thiệu xong một lượt, Trang Vũ Miên đi làm việc của mình, còn Bạch Mộc Ninh thì đi loanh quanh một chút.
Công việc của cậu khá nhẹ nhàng, cá rồng không cần phải thay nước hay cho ăn mỗi ngày, nghĩa là cậu không phải làm việc thường xuyên.
Bạch Mộc Ninh nghĩ nhận lương mà không có nhiều việc để làm cũng hơi áy náy, thế là cậu bèn chủ động tìm việc giúp đỡ để bản thân không rảnh rỗi quá mức.
Nhỡ đâu người ta thấy cậu chẳng có tác dụng gì rồi đuổi cậu đi thì sao, Bạch Mộc Ninh quyết định tự tạo ra giá trị cho bản thân.
Kết quả là, chỗ nào cần sẽ có mặt cậu ngay.
Nhà thuốc có quá nhiều việc lo không hết, cậu sẽ sang sắc thuốc giúp.
Trẻ con theo phụ huynh đến khám mà nghịch ngợm, cậu sẽ làm ảo thuật để dỗ dành.
Bác sĩ ngồi trực hết nước, cậu sẽ chủ động đi rót thêm.
Nhưng cậu chỉ rót thêm nước ấm cho những người khác chứ nhất quyết không tạo ra cảm giác tồn tại trước mặt Văn Cảnh.
Văn Cảnh ghét cậu, lỡ như gây phiền rồi bị đuổi thì toi.
Phòng khám Tam Vấn còn phục vụ cơm trưa và cơm tối, giữa trưa sau khi cơm nước xong, Trang Vũ Miên và Bạch Mộc Ninh trốn vào phòng nghỉ để chơi game hai người.
Trong phòng khám Tam Vấn, cậu thân với Trang Vũ Miên nhất, cho nên có gì cũng sẽ hỏi Trang Vũ Miên.
Trang Vũ Miên lớn hơn cậu năm tuổi, đã đi làm ở đây được ba năm rồi.
"Chị Miên, sao bác sĩ Văn không có thực tập sinh vậy ạ?"
Bạch Mộc Ninh nhận ra mỗi khi các bác sĩ khám bệnh, bên cạnh họ lúc nào cũng có thực tập sinh theo học, ngay cả Trần Hạo Nam cũng dẫn theo hai người, chỉ riêng Văn Cảnh là không có ai.
"Bác sĩ văn không thích dẫn theo thực tập sinh, hồi trước có một thực tập sinh phải lòng anh ấy nên suốt ngày đeo bám, cuối cùng còn làm ầm lên đến mức cắt cổ tay tự sát cơ. Chắc là không muốn những chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa nên mới không nhận học trò."
"Nhưng anh ấy vẫn sẵn sàng truyền đạt kiến thức cho người khác, không hề ích kỷ chút nào."
Bảo sao Văn Cảnh lại ghét bị cậu bám theo như vậy, thì ra đều có nguyên do cả.
Nhớ lại đêm đó lúc cậu say rượu rồi gọi liên tục cho Văn Cảnh, dù Văn Cảnh thấy phiền nhưng anh vẫn nghe máy, chắc là sợ cậu xảy ra chuyện gì đó đây mà.
Nhưng Bạch Mộc Ninh vẫn không nhịn được mà than thở một câu: "Trời ạ, sức hút ảnh lớn đấy vậy sao? Ai cũng thích anh ấy hết ạ?"
Trang Vũ Miên liếc nhìn Bạch Mộc Ninh một cái rồi cười: "Sức hút của bác sĩ Văn có lớn hay không, chẳng phải em là người rõ nhất à?"
Bạch Mộc Ninh đã từng tỏ tình kiểu: "...?"
Cũng có lý.
"Chị Miên." Bạch Mộc Ninh nhìn quanh nhìn quất, sau khi xác nhận không còn ai mới nhỏ giọng hỏi: "Lần đó em chơi mạo hiểm rồi thua thật, chị đừng chọc em nữa nha."
Dạo gần đây cậu cứ liên tục rơi vào những tình huống xấu hổ đến mức gần như thành một phản xạ có điều kiện, nói câu nào cũng phải nhìn trước ngó sau, tới khi chắc chắn không còn ai mới dám nói.
Chỉ sợ lỡ miệng rồi bị người trong cuộc nghe thấy, thì cậu không muốn sống nữa luôn.
-
Tối đến, Trần Hạo Nam rủ mọi người sắp xếp tham gia tiệc chào đón nhân viên mới, anh ta là kiểu người không chịu ngồi yên, lúc nào cũng thích tổ chức mấy hoạt động vui vẻ.
Làm việc cả ngày rồi, phải đi ăn uống thư giãn cho bớt căng thẳng chứ.
Người trẻ đều hưởng ứng lời rủ rê của Trần Hạo Nam, nhưng những người có tuổi rồi thì không tham gia, và người không tham gia đó còn có Văn Cảnh.
Lúc đầu khi nghe nói có tiệc, Bạch Mộc Ninh còn lo sẽ phải ngồi chung bàn với Văn Cảnh, nhưng sau khi biết anh không tham gia làm cậu mừng rơn, vậy là có thể vui vẻ được rồi.
Bạch Mộc Ninh chỉ tham gia tiệc liên hoan đúng một lần, đó là tiệc chia tay sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Sau khi lên đại học, lớp trưởng có tổ chức vài lần, nhưng Bạch Mộc Ninh đều từ chối vì đi thì phải chia tiền.
Số tiền mỗi lần chia đều rất đắt, mỗi người tốn năm sáu trăm tệ, ai mà kham cho nổi?
Một tháng ăn hai lần, tháng sau cậu chỉ còn nước húp gió Tây Bắc mà sống.
Bọn họ không có tiền thì vẫn có thể tự xin gia đình hợp lý hợp tình, nhưng Bạch Mộc Ninh thì chỉ có thể tự nghĩ cách kiếm tiền, mà kiếm tiền mới là thứ khó khăn nhất.
Bạch Mộc Ninh không muốn sống kiểu "làm màu cho oai", vì thế mỗi lần lớp trưởng gọi, cậu đều từ chối.
Cũng vì vậy mà Bạch Mộc Ninh bị gắn mác "không hòa đồng". Sau này Lý An Triệt cũng không đi nữa, chuyên ở lại làm kẻ "không hòa đồng" cùng cậu.
Địa điểm liên hoan tối nay là một quán lẩu trong trung tâm thương mại ngay con phố đối diện, Trần Hạo Nam hỏi ý kiến mọi người rồi chọn nước lẩu, còn đặt trước hai bàn để không phải chờ.
Một đoàn người kéo nhau đi rầm rộ, Trần Hạo Nam sánh vai với Bạch Mộc Ninh, quan tâm hỏi hôm nay cậu thế nào, đã quen chưa, có gì không vui không?
Trần Hạo Nam đúng kiểu ông anh trai tâm lý, cực kỳ để tâm đến cảm giác ngày đầu tiên đi làm của Bạch Mộc Ninh.
Đây đúng là một người chủ cực kỳ tốt, không hề có dáng vẻ bề trên, lại còn rất quan tâm đến nhân viên, quan trọng nhất là hào phóng không hứa suông bao giờ.
Bạch Mộc Ninh vui vẻ cười nói: "Phòng khám Tam Vấn tuyệt lắm ạ, em rất thích ạ."
"Thích là tốt rồi."
Tiệm lẩu đang ở giờ cao điểm nên rất đông người, bàn nào bàn nấy đều chật kín, phục vụ chạy qua chạy lại liên tục trông hết sức bận rộn.
Nồi lẩu sôi ùng ục, mùi cay nồng xộc lên khiến ai cũng phải ho khan.
Bạch Mộc Ninh ho hai tiếng, Trần Hạo Nam ngồi bên cạnh quan tâm hỏi: "Nhóc Ninh, em không ăn cay được à?"
"Ăn được mà." Chỉ là lâu rồi chưa ăn nên chưa quen với mùi cay thôi.
Trần Hạo Nam quay sang nói chuyện với người khác, vô tình liếc thấy điện thoại ai đó, bèn lẩm bẩm: "Sao Lão Văn còn chưa tới đưa điện thoại cho tôi? Không có điện thoại đúng là chẳng có chút cảm giác an toàn nào."
Thảo nào nãy giờ Trần Hạo Nam cứ ngồi như có kim châm vào mông, hóa ra là rảnh rỗi đến phát hoảng.
Nhưng Bạch Mộc Ninh đã nhanh chóng bắt được mấu chốt, đó là Văn Cảnh sẽ tới đây.
Quả nhiên Văn Cảnh đến đưa điện thoại cho Trần Hạo Nam thật, nhưng sắc mặt anh không hề tốt chút nào, chỉ lạnh lùng ném lại một câu, lần này là lần cuối nhé.
Trần Hạo Nam đời nào thả cho anh đi, cố hết sức kéo người ta lại rồi ấn người xuống chiếc ghế trống bên cạnh Bạch Mộc Ninh.
Sống lưng Bạch Mộc Ninh lập tức thẳng tắp, cả người cậu như đang ngồi trên đống than.
Cậu nghi ngờ Trần Hạo Nam nhờ Văn Cảnh mang điện thoại đến chỉ là cái cớ, thực chất chính là âm mưu!
Trần Hạo Nam ngồi lại chỗ của mình xong thì cười khà khà, nói: "Được rồi, giờ mọi người đều đã đông đủ, chúng ta cùng nâng ly chào đón nhóc Ninh gia nhập vào phòng khám Tam Vấn nhé."
Trần Hạo Nam định rót rượu cho Bạch Mộc Ninh, chợt có một bàn tay trắng trẻo thon dài ngăn lại.
"Uống gì mà uống? Uống nước ngọt đi."
Lời nói chân thật đáng tin, Trần Hạo Nam hừ lạnh, "Cái này mà cậu cũng muốn quản à?"
Văn Cảnh cầm ly nước của Bạch Mộc Ninh rồi rót nước ép xoài vào.
Anh dùng chất giọng cực thấp nói: "Tối nay tôi muốn ngủ ngon, không muốn bị ai làm phiền."
"...?"
Ảnh đang ám chỉ mình đúng không!
Không phải chỉ vì lần trước uống say rồi đọc thuộc lòng số pi cho anh ta nghe thôi sao?
Có cần phải nhớ dai vậy không hả.
Cuối cùng Bạch Mộc Ninh vẫn uống nước xoài, trùng hợp là Văn Cảnh cũng không uống rượu.
Sau khi nâng chén chúc mừng, mọi người bắt đầu ăn uống rôm rả.
Bạch Mộc Ninh gắp một viên chả tôm, chợt nhận ra ly của Văn Cảnh đặt sát bên ly của mình.
Văn Cảnh thuận tay trái nên để ly phía bên trái, còn Bạch Mộc Ninh thuận tay phải nên để ly bên phải một cách hết sức thân thuộc. Trên bàn vốn đã chật chội, bày đầy đồ ăn khiến không gian càng thêm thu hẹp hơn, thế là hai chiếc ly ấy cứ dính sát vào nhau trông cực kỳ thân thiết.
Bạch Mộc Ninh vẫn còn khó chịu vì lời bóng gió của Văn Cảnh lúc nãy, thế là tính nổi loạn trỗi dậy, cậu cố tình dời cốc nước của mình sang bên trái.
Nhìn hai chiếc cốc bị tách ra, cách nhau một khoảng xa mới khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Trần Hạo Nam đúng là một người giỏi xã giao, đề tài nói chuyện cứ liên tiếp không ngừng làm mọi người cười nghiêng ngả không thôi.
Anh ta kể về cái tên của mình, hóa ra lúc mới sinh không phải cái tên này mà sau lớn rồi mới sửa lại.
Thời đó đang thịnh hành bộ phim 'Người trong giang hồ,' thành ra Trần Hạo Nam cũng ôm một giấc mộng nhiệt huyết, khéo sao anh họ Trần, thế là năn nỉ cha mẹ cho mình đổi tên.
Tất nhiên là cha mẹ anh ta không đồng ý, cái tên mà họ đã tốn bao nhiêu công sức mới nghĩ ra, sao có thể nói đổi là đổi được. Và thế là họ nổi giận lôi đình giáo huấn cho anh ta một trận.
Dù bị đánh ba đòn gãi ngứa cũng không thể thay đổi ý định đổi tên thành Trần Hạo Nam.
Cuối cùng do không chịu nổi sự mè nheo của con trai nữa, cha mẹ anh ta đành phải dắt ra đồn công an sửa tên lại.
Chuyện nhỏ như vậy mà qua lời kể của Trần Hạo Nam lại cực kỳ sinh động hấp dẫn.
Chỉ có mỗi Bạch Mộc Ninh là không hiểu tên này có nghĩa là gì, sao lại liên quan đến 'Người trong giang hồ' chứ?
Trần Hạo Nam dừng một chút mới nói: "Em chưa từng xem 'Người trong giang hồ' à?"
Bạch Mộc Ninh vừa ăn sách bò vừa lắc đầu: "'Người trong giang hồ' là gì ạ?"
Cách cậu hỏi như vậy trông không giống làm bộ khiến Trần Hạo Nam sửng sốt.
"Trời đất, quên mất em là thế hệ 2000, chắc chắn không hiểu mấy trò này rồi."
Lúc này, Trang Vũ Miên ngồi đối diện liền giải thích cho cậu hiểu 'Người trong giang hồ' là gì.
Lúc này Bạch Mộc Ninh mới vỡ lẽ, hóa ra Trần Hạo Nam mê nhân vật trong phim quá nên mới đổi tên.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cha mẹ lại muốn đánh anh ta rồi, đánh là đáng!
Trần Hạo Nam lại nói tiếp: "Đừng thấy lão Văn bây giờ nghiêm túc thế này mà lầm, hồi đi học, cậu ta nghịch ngợm lắm, chính là đại ca của trường bọn anh đó."
Không đợi Trần Hạo Nam nói xong, Văn Cảnh đã lạnh lùng cảnh cáo: "Ăn cũng không chặn nổi cái miệng cậu à?"
"Được rồi, được rồi, tôi không vạch trần quá khứ của cậu nữa." Trần Hạo Nam lập tức chuyển chủ đề.
Bạch Mộc Ninh lại cảm thấy hứng thú, cậu rất muốn biết ngày xưa Văn Cảnh đã nghịch ngợm thế nào, nghĩ thôi cũng thấy thú vị.
Cậu cúi đầu cười khẽ, rồi giơ tay phải cầm ly nước xoài lên uống một ngụm lớn.
Lẩu bò càng ăn càng cay, môi cậu tê rần, gần như mất cảm giác.
Uống một hơi vẫn chưa dịu đi, tới lúc cậu định uống thêm ngụm nữa thì phát hiện ánh mắt của Văn Cảnh.
Văn Cảnh cứ nhìn cậu mãi, vẻ mặt thì rất khó tả, không rõ lại xảy ra chuyện gì nữa rồi.
Bạch Mộc Ninh hơi bực bội, uống nước thì có gì đáng nhìn chứ?
Có phải uống nước của anh đâu.
Văn Cảnh vẫn còn nhìn cậu, thế là Bạch Mộc Ninh dứt khoát uống cạn ly nước: "Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp uống nước bao giờ à?"
Cuối cùng Văn Cảnh cũng dời ánh mắt sang chỗ khác, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ lạ: "Chưa thấy ai thích uống nước của tôi như cậu."
"...?"
"Phục vụ, lấy giúp tôi một cái ly mới."
"...?"
Bạch Mộc Ninh giận sôi máu, gì mà nước của anh chứ?
Bôi nhọ ai vậy hả?
Nhưng khi cúi đầu nhìn xuống bên trái, cậu chợt thấy một ly nước xoài vơi đi một nửa.
Bàn tiệc chỉ có cậu và Văn Cảnh uống nước xoài, còn những người khác đều uống rượu.
Cậu vừa uống cạn một ly, vậy ly còn lại là của ai?
Tiếng sấm vang lên một cái đùng trong đầu cậu, hồi nãy cậu vừa chuyển ly nước xoài của mình sang tay trái, còn ly cậu vừa uống lại là ly bên tay phải, cũng chính là ly nước của Văn Cảnh.
Mặt Bạch Mộc Ninh đỏ bừng, chỉ muốn tự đào hố chôn mình ngay lập tức.
Văn Cảnh sẽ không nghĩ là cậu cố tình 'hôn gián tiếp' anh ta đấy chứ?!
「 ✦ GHI CHÚ ✦ 」
(1) 年底十四薪: nghĩa là cuối năm nhận tổng cộng 14 tháng lương, thay vì 12 như thông thường. Trong đó, 13薪 (tháng lương thứ 13) là thưởng Tết phổ biến ở Trung Quốc, còn 14薪 là một khoản thưởng thêm ngoài tháng 13, thường được xem là thưởng năng suất hoặc để giữ chân nhân viên. Không phải công ty nào cũng có, nên đây là điểm cộng cực lớn trong phúc lợi (Nguồn tham khảo: 搜狐财经、知乎职场版块 – Từ khóa: "十四薪 是什么")
(2) 996 là cách nói phổ biến ở Trung Quốc chỉ mô hình làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần (tức là 72 giờ/tuần). Đây là văn hóa làm việc cực kỳ khắc nghiệt, thường thấy ở các công ty công nghệ lớn như Alibaba, Huawei... Dù bị phản đối vì ảnh hưởng sức khoẻ, nhưng vẫn rất phổ biến (Nguồn tham khảo: BBC中文网,人民网,知乎 – Từ khóa: "996 工作制")