San Phẳng Núi Lĩnh Nam
"Con trai ông ấy làm quan rồi, ông chủ theo con đi hưởng phúc nên mới muốn sang nhượng cửa tiệm gấp!"
Ông ngoại của Phu nhân là thương nhân, nên bà không thấy việc kinh doanh có vấn đề gì.
Ở Kinh thành, bà từng tự mình quản lý các cửa tiệm dưới tên mình, tiếc là lúc nhà bị tịch biên thì cũng mất hết.
Nhẩm tính sơ qua tiền thuê, Phu nhân mỉm cười.
"Nam tiên sinh, chắc hẳn còn có chuyện muốn nói?"
"Phu nhân thật thông tuệ. Thằng ba nhà ta tên Tuấn Tuấn, bằng tuổi Tứ tiểu thư, nhưng chẳng ham đọc sách chút nào."
"Ta muốn nhờ Phu nhân và Thiếu gia lúc dạy Tiểu thư đọc thơ biết chữ, có thể dạy kèm nó một hai phần được không?"
Vợ chồng Nam thúc giúp chúng ta thuê nhà, tìm cửa tiệm, lại còn viện đủ cớ để mang đồ ăn thức uống đến, mà lần nào cũng khác lần nào.
Phu nhân sảng khoái đồng ý, bảo ông lúc nào rảnh thì đưa Tuấn Tuấn qua.
17
Đêm đến, ta về phòng mình.
Ai ngờ vừa đẩy cửa vào đã thấy Thiếu gia ngồi trên ghế cạnh giường.
Chàng nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười tủm tỉm.
"Thiếu gia, sao chàng lại ở trong phòng ta!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Ta sắp mở quán trà, nàng từng nói sẽ nuôi ta mà."
Ta thở phào một hơi.
"Tiền không phải đã đưa hết cho chàng rồi sao?"
"Cũng phải được nàng đồng ý rồi mới dùng chứ."
Ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thiếu gia đột nhiên giữ chặt eo ta.
"Sau này, A Ngư chính là bà chủ quán trà."
Ta không thể tin nổi mà trợn tròn mắt.
"Không không không, chàng và Phu nhân mới là chủ, ta chỉ là tiểu nha hoàn thôi."
Giọng Thiếu gia hơi trầm xuống, trán chàng vùi vào cổ ta.
"Mẫu thân ta từng nói Lâm gia đã bị tịch biên, làm gì còn thiếu gia với nha hoàn nữa?"
Chàng đổi giọng, thanh âm trầm thấp.
"A Ngư trước kia, chịu khổ nhiều lắm phải không?"
Cảm nhận hơi nóng từ người chàng, mặt ta đỏ bừng.
"Đều... đều qua cả rồi."
"Đúng vậy, chuyện buồn đều qua cả rồi."
"Sau này, gọi ta là Hành Chi."
18
Một đêm không ngủ.
Ta tỉnh dậy với quầng thâm dưới mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thiếu gia như không có chuyện gì xảy ra, xoa đầu ta, đưa cho cái bánh bao Đoạn ma ma làm.
Nam thúc mang một cây mía dài đến, dẫn Tuấn Tuấn tới trước mặt Huệ Chi.
Hai đứa nhỏ chơi với nhau, chạy ra sân trêu Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, sau này tụi mình cùng học bài, cậu làm thư đồng nha."
"Gâu gâu!"
"Tiểu Bạch, nếu Tuấn Tuấn đọc không tốt, tớ sẽ không cho cậu bánh đâu, biết chưa?"
"Gâu gâu!"
Tiểu Bạch tức giận đuổi theo ống quần Tuấn Tuấn, Huệ Chi vỗ tay cười vui vẻ.
"Cái này gọi là cháy thành vạ lây đó. Tuấn Tuấn, xem cậu còn dám không nhớ bài không!"
Nam thúc dẫn chúng ta đến quan phủ đăng ký, còn giới thiệu mấy người bạn thương nhân, hẹn ngày khác uống trà.
Cửa tiệm dọn dẹp xong xuôi, Trịnh Tam Nương mang đến bộ ấm chén men xanh kiểu dáng trang nhã, trông rất có phong cách.
"A Ngư, Thiếu gia, quán trà của hai người định đặt tên là gì?"
Phượng Hoàng Tê Vân.
Núi non Lĩnh Nam mây mù bao phủ, dẫn dụ phượng hoàng đến đậu.
Trịnh Tam Nương vỗ đùi một cái.
"Người có học đặt tên đúng là khác biệt, dân địa phương chúng ta thích uống trà Phượng Hoàng Sơn lắm."
Thiếu gia ung dung tự tại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm bút lông viết tên tiệm, Nam thúc tìm người làm chữ thành biển hiệu.
Ta cười hì hì lấy ra một tờ giấy, bên trên viết mấy món điểm tâm ăn kèm với trà.
Là những món ta từng theo sau Thiếu gia đến các quán trà ở Kinh thành ăn thử.
Ta cùng Đoạn ma ma bàn bạc làm lại, cải tiến thêm, cho vào cả mứt quả mà người địa phương thích ăn.
Ta mang cho Trịnh Tam Nương thử, nhà bà có tửu lầu, hiểu lòng thực khách nhất, ăn xong cứ khen mãi.
19
Ngày khai trương, trước cửa bày một máng nước bằng tre đơn sơ.
Chén trà trôi theo dòng nước, mô phỏng theo lối "khúc thủy lưu thương", thu hút một đám người chạy tới vây xem.
Ta hắng giọng.
"Chư vị, quán trà hôm nay khai trương, ai ứng tác thơ hay sẽ được miễn tiền trà."
Phu nhân dẫn khách vào tiệm, Thiếu gia hôm nay đích thân pha trà.
Trước bàn trà, chàng đưa ngón tay thon dài trắng nõn, đặt ấm trà lên bếp lửa.
Đợi nước sôi lần hai, chàng đổ bột trà đã nghiền mịn như sương khói vào ấm, dùng kẹp tre khuấy nhanh tay, hương trà lập tức lan tỏa khắp nơi.
Chỉ thấy nước trà nổi lên từng lớp bọt sữa trắng, tựa như sương sớm lượn lờ nơi sườn núi.
Mọi người chen lên trước, tranh nhau làm thơ, chỉ muốn được nếm thử chén trà thơm do chính tay Thiếu gia pha.
Nam thúc thì thầm bên tai ta.
"Mấy cậu công tử với văn nhân thích nhất mấy trò tao nhã từ Kinh thành tới, Thiếu gia nhà cháu đúng là khiến họ được mở rộng tầm mắt."
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com