Rung Động Tuyệt Đối

Chương 35



Tần Lễ Tinh đi đánh răng rồi quay lại, anh bế Ngu Mãn lên nói: "Đi tắm nhé?"

Ngu Mãn gật đầu, cô đang định đẩy Tần Lễ Tinh ra để tự mình xuống giường, nhưng vẫn bị Tần Lễ Tinh ôm chặt, cô nhận ra điều gì đó, có chút ngượng ngùng hỏi: "Có cần..."

"Không cần." Tần Lễ Tinh chưa đợi cô nói xong đã từ chối: "Anh ra ngoài phòng tắm ch ung, em vào phòng tắm đi."

"Vậy thì anh buông em ra." Ngu Mãn vẫn còn hơi ngượng, Tần Lễ Tinh ôm quá chặt, có vài thứ cô muốn lờ đi cũng khó.

Hơn nữa lúc này đèn ngủ trong phòng đã bật, phòng ngủ sáng sủa lên, cô có thể nhìn rõ mọi thứ, kể cả Tần Lễ Tinh.

Ánh mắt Ngu Mãn vô thức nhìn anh, cổ và xương quai xanh của anh vẫn còn ửng hồng, nhưng trông có vẻ đỡ hơn lúc nãy rất nhiều.

Ngu Mãn vùi mặt vào cổ anh, hỏi: "Sao anh vẫn còn đỏ thế?"

Tần Lễ Tinh đỡ cô dậy, vừa đi vừa thản nhiên nói: "Không cho phép người ta đỏ mặt xấu hổ à?"

Xấu hổ?

Những chuyện anh vừa làm lúc nãy thì có vẻ không giống xấu hổ lắm.

Tần Lễ Tinh đặt cô lên dép đi trong nhà tắm, lúc này Ngu Mãn mới cúi đầu xỏ dép vào, nhưng người bên cạnh không hề nhúc nhích.

Cô lại ngẩng đầu nhìn đối phương, Tần Lễ Tinh liền tự đề cử mình: "Thật ra kỹ thuật tắm rửa của anh cũng được, nếu em đồng ý, anh có thể tắm miễn phí cho em."

Lần này đến lượt Ngu Mãn đỏ mặt, cô đẩy Tần Lễ Tinh ra khỏi phòng tắm, trước vẻ mặt thất vọng của đối phương, cô vô cảm đóng cửa lại.

Lúc Ngu Mãn tắm xong quay lại, Tần Lễ Tinh vẫn chưa về.

Cô nằm trên giường, sau khi tắm rửa xong, đầu óc đã hoàn toàn thả lỏng không còn căng thẳng như lúc nãy, cô mím môi, lật người đối diện với vị trí của Tần Lễ Tinh, trống không.

Ngu Mãn thở dài, lại lật người đối diện với cửa sổ, vùi mặt vào chăn, muốn bản thân chìm vào giấc ngủ trước khi Tần Lễ Tinh quay lại, tránh cho việc lát nữa lại bắt đầu ngại ngùng. Nhưng không lâu sau lại ngẩng đầu lên khỏi chăn, lấy thứ mình sờ thấy từ dưới thân ra.

Cô sờ thấy chiếc cà vạt màu xanh đen đó, chiếc cà vạt bị ép trong lớp chăn ấm áp, bây giờ trên đó vẫn còn hơi ấm.

Vừa rồi vì nó mà mọi thứ đều bị phóng đại.

Tần Lễ Tinh còn nói chiếc cà vạt này rất hợp với cô.

Ngu Mãn nắm lấy chiếc cà vạt, trên mặt lại hiện lên một chút đỏ ửng, cuối cùng vẫn để cà vạt lại lên tủ đầu giường.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tần Lễ Tinh đi tắm ở phòng tắm ch ung bên ngoài cũng quay lại, vừa nhìn đã thấy Ngu Mãn đang ngủ ở mép giường, quay lưng về phía anh.

Anh nhếch môi, đi tới nằm xuống, vươn cánh tay dài ra, trong phòng lại tối đi.

Lúc nãy khi Ngu Mãn nằm xuống đã kéo rèm cửa sổ lại một nửa, ánh sáng chiếu trên giường bị che kín mít, nhưng bên kia vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tần Lễ Tinh tiến lại gần, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.

"Tần Lễ Tinh, ngủ đi." Ngu Mãn không quay đầu lại, chỉ vỗ vỗ cánh tay Tần Lễ Tinh, ra hiệu anh đừng làm loạn.

"Bây giờ chính là muốn ngủ." Tần Lễ Tinh hơi ngẩng đầu lên áp mặt vào má Ngu Mãn.

"Nặng." Ngu Mãn cảm thấy mặt mình sắp bị đè biến dạng.

Sao Tần Lễ Tinh lại giống như một chú cún cưng cỡ bự vậy, rất thích dính lấy cô theo đủ mọi cách.

"Vậy thì em hôn anh một cái, anh sẽ ngoan ngoãn ngủ." Tần Lễ Tinh không chịu buông tha: "Nhanh lên nào."

Ngu Mãn bị làm phiền đến mức không còn cách nào khác, đành phải hơi nghiêng mặt, nhưng cô còn chưa kịp bắt được môi Tần Lễ Tinh thì môi cô đã bị Tần Lễ Tinh hôn trúng một cách chính xác.

"Anh..."

Giữa môi lưỡi, Ngu Mãn thốt ra một chữ.

Tần Lễ Tinh luyến tiếc buông ra, lúc này anh đã ngoan ngoãn, áp trán vào gáy Ngu Mãn, nằm trên gối của cô, ôm cô từ phía trên, chân dưới chăn cũng quấn lấy chân Ngu Mãn.

Anh nói: "Tối nay chân em không lạnh nữa rồi."

Ngu Mãn ừ một tiếng: "Vừa tắm xong đã lên giường, chắc chắn là ấm rồi."

Tần Lễ Tinh hôn lên lưng cô: "Vậy thì sau này trước khi ngủ ngâm chân thêm nhé."

Anh nói xong lại bổ sung một câu: "Anh ủ ấm cho em cũng được."

"Rốt cuộc anh có ngủ hay không?" Ngu Mãn muốn gỡ tay anh ra, nhưng Tần Lễ Tinh ôm rất chặt, không khiến cô cảm thấy khó chịu, cũng không để cô dễ dàng thoát ra.

"Ngủ." Tần Lễ Tinh nói: "Bây giờ anh đang ngủ rồi, em có thể coi như bây giờ anh đang mộng du."

Ai mộng du mà còn ôm người ta chặt như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không cãi lại được.

Hôm nay anh quyết tâm ngủ như vậy, Ngu Mãn cứ mặc kệ anh, hơn nữa bây giờ cô thật sự cũng buồn ngủ.

Tần Lễ Tinh vẫn luôn rất hưng phấn, cảm nhận được người trong lòng dần dần thả lỏng, anh lại hôn lên lưng cô qua lớp áo ngủ, sau đó hơi thẳng người lên, điều chỉnh tư thế, để Ngu Mãn hoàn toàn nằm gọn trong lòng mình.

Anh cọ cằm vào tóc cô: "Ngủ ngon Mãn Mãn."

Một đêm ngon giấc.

Tần Lễ Tinh cũng hiếm khi dậy sớm, gần như Ngu Mãn vừa tỉnh, anh cũng tỉnh.

Anh mơ màng ôm Ngu Mãn nói: "Ngủ thêm chút nữa đi."

Ngu Mãn nói: "Mùng một Tết rồi, đừng ngủ nướng nữa."

Tần Lễ Tinh cựa quậy người, vẫn không có phản ứng.

Ngu Mãn quay lưng về phía anh, cả đêm qua cô cứ như dán vào một cái lò sưởi lớn, lần đầu tiên vào mùa đông bị nóng tỉnh mấy lần, mỗi lần Tần Lễ Tinh đều lẩm bẩm hai câu rồi buông lỏng cô ra, chưa để cô kịp ngủ lại thì anh cứ như gắn nam châm với cô vậy, lại dính vào.

Ngu Mãn nói: "Em muốn dậy rồi, anh không dậy thì để em dậy."

Lúc này Tần Lễ Tinh mới miễn cưỡng nói: "Mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ rưỡi." Ngu Mãn nói: "Chắc bà nội với anh Nho Nguyệt dậy rồi."

"Sớm vậy." Tuy Tần Lễ Tinh bất đắc dĩ nhưng vẫn buông Ngu Mãn ra.

Ngu Mãn đang đánh răng trong phòng tắm, không lâu sau, Tần Lễ Tinh cũng dụi mắt ngái ngủ đi vào.

Ngu Mãn giúp anh lấy kem đánh răng, đưa bàn chải đánh răng cho anh, cô lại rửa mặt, thoa kem dưỡng da, đang định đóng nắp lại thì Tần Lễ Tinh bên cạnh cũng áp mặt vào, anh nói: "Anh cũng thoa với."

Ngu Mãn đang định đưa đồ trong tay cho anh thì thấy anh cúi người xuống, dùng má cọ cọ vào má cô.

Ngu Mãn cạn lời: "Anh có biết anh làm vậy rất giống chó không?"

Tần Lễ Tinh nói: "Không biết, là em nghĩ nhiều rồi."

Tần Lễ Tinh lại cọ cọ: "Chó có thể đẹp trai bằng anh?"

Ngu Mãn đưa tay véo má anh: "Tự lấy mà bôi."

Tần Lễ Tinh hừ một tiếng, nhìn xem Ngu Mãn dùng loại nào, đợi cô đặt xuống, anh cũng cầm lên thoa thoa, sau khi hai người cùng mùi hương, anh mới rời khỏi phòng tắm.

Hai người lề mề xuống lầu, Trình Mỹ Trân và Tần Nho Nguyệt đang nấu bánh trôi trong bếp, Ngu Mãn đi tới hỏi: "Có cần cháu làm gì không ạ?"

Trình Mỹ Trân quay đầu lại, thấy Tần Lễ Tinh đi theo sau Ngu Mãn, hai người biểu hiện cũng giống như ngày thường, nhưng Trình Mỹ Trân nhìn thấy cháu trai mình cứ dán mắt vào Ngu Mãn, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

Xem ra là đã làm lành.

Trình Mỹ Trân nói: "Vậy thì lấy bát đũa ra ngoài đi, bánh trôi sắp xong rồi."

Tần Lễ Tinh giành nói: "Để cháu làm cho."

Hai ngày nay ở nhà, Tần Lễ Tinh cũng siêng năng hơn nhiều.

Tần Nho Nguyệt liếc anh một cái, nhận xét: "Chó tha bát."

Đáp lại là một cái liếc mắt của Tần Lễ Tinh: "Em là chó, vậy anh là gì? Không phải cũng là chó sao."

"Thôi nào." Trình Mỹ Trân cười nói: "Đều lớn cả rồi còn cãi nhau."

Tần Lễ Tinh quay đầu nhìn Ngu Mãn, phát hiện cô cũng đang mím môi cười, sau khi chạm mắt, anh trừng mắt nhìn Ngu Mãn, nhưng ánh mắt này không hề có sát thương, ngược lại khiến nụ cười của Ngu Mãn càng thêm sâu.

Ăn cơm xong, Trình Mỹ Trân và Tần Nho Nguyệt lại ra ngoài đi chúc Tết hàng xóm, họ hàng nhà họ Tần phải đến ngày kia mới lục tục đến chúc Tết, đợi họ hàng bên nhà họ Tần chúc Tết xong, người giúp việc cũng sẽ hết nghỉ lễ quay lại.

Họ sẽ lên đường đến Cẩm Thành thắp hương cho ông bà ngoại, rồi đi thăm các dì và cậu.

Ngu Mãn nghe Tần Lễ Tinh sắp xếp, cô nói: "Tết nhất nhà anh cũng náo nhiệt thật đấy."

"Ừ." Tần Lễ Tinh nghịch ngón tay Ngu Mãn: "Nhưng ở Cẩm Thành cũng chỉ ở một hai ngày thôi, năm nay cũng dẫn em đi náo nhiệt một chút, em đã từng đến Cẩm Thành chưa?"

Ngu Mãn lắc đầu: "Chưa."

"Vậy thì lúc đó chúng ta chúc Tết xong thì tạm thời không về đây, anh dẫn em đi Cẩm Thành chơi cho đã."

"Còn phải đi học." Ngu Mãn cười nói: "Tuy thời khóa biểu vẫn chưa có, nhưng trước Tết giáo viên có nói là có thể sẽ học sớm."

Ngu Mãn không nhịn được thở dài: "Xem ra chỉ có thể để sau này thôi."

Tần Lễ Tinh nói: "Không sao."

Dù sao thời gian còn nhiều.

*

Ngu Mãn trải qua cái Tết đầu tiên náo nhiệt và trọn vẹn trong đời, tuy chưa tổ chức đám cưới, nhưng Tần Nho Nguyệt đã sớm thông báo khắp nơi, nên khi gặp cô, họ hàng nhà họ Tần cũng không quá bất ngờ, ngược lại còn đưa phong bao lì xì liên tục, nhận đến cuối cùng Ngu Mãn cũng thấy ngại, Tần Lễ Tinh mới mỉm cười giúp cô giải vây.

Đến tối lại nói cô mặt mỏng, chọc Ngu Mãn giận rồi lại dỗ dành cô.

Mùng năm Tết, người giúp việc trong nhà cũng lần lượt trở lại, Tần Nho Nguyệt bắt đầu đi làm từ mùng chín, nên họ đặt vé máy bay đi Cẩm Thành vào sáng mùng sáu, chiều mùng tám quay lại nghỉ ngơi một chút, mọi thứ lại trở về quỹ đạo.

Buổi tối, Ngu Mãn nhìn Tần Lễ Tinh sắp xếp quần áo để hai ngày nữa đi Cẩm Thành, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, Ngu Mãn cầm lên nhìn, sau đó liền bất động.

"Cẩm Thành lạnh hơn Sương Thành một chút, mang thêm một chiếc áo len nữa nhé?"

Không nhận được câu trả lời, anh từ phòng để đồ đi ra, thấy Ngu Mãn đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Anh khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Ngu Mãn ngẩng đầu nhìn anh, thở dài một hơi, mới nói: "Em không đi Cẩm Thành nữa."

Giọng cô có chút nghẹn ngào: "Cô giáo mất rồi."

Bước chân Tần Lễ Tinh cũng khựng lại, sau đó đi tới ngồi bên cạnh cô, ánh mắt cũng nhìn vào màn hình điện thoại của cô.

Tề Dực còn nói Tề Việt có để lại đồ cho cô, đợi hai ngày nữa cô ấy về SươngThành sẽ đưa cho cô.

Tần Lễ Tinh ôm cô vào lòng, an ủi rồi hỏi: "Em muốn về thăm cô sao?"

Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó, lòng Ngu Mãn rối bời, thật ra vào đêm giao thừa, Tề Dực nói như vậy, cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi tin tức này thật sự đến, cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Trong những năm tháng trước đây, cô giáo là người đầu tiên đối xử tốt với cô, mà không cần cô phải trả ơn.

"Ừ." Ngu Mãn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô trả lời tin nhắn của Tề Dực, nói mình muốn đi viếng.

Lần này Tề Dực không ngăn cản, chỉ nói mình phải ở quê một thời gian để xử lý một số việc, cô có thể đến bất cứ lúc nào.

Nhưng Ngu Mãn chỉ muốn quay về càng sớm càng tốt, cô mở ứng dụng mua vé, lúc mua vé, cô dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn Tần Lễ Tinh.

Tần Lễ Tinh không nói gì, chỉ ôm lấy vai cô.

Ngu Mãn mím môi, hỏi: "Anh có muốn đi cùng em không?"


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com