Tôi chợt nhớ đến mấy bạn nam nhiệt tình trong nhóm tân sinh viên của Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, cũng từng nói sẽ đến giúp đỡ các bạn nữ khi nhập học.
Không có Kỷ Xuyên, trời cũng đâu có sập.
Giữa lúc Kỷ Xuyên còn đang sửng sốt, tôi đã dứt khoát cúp máy.
Ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:
【Thi Dao, giỏi thì lên đại học rồi cũng đừng tìm mình. Đến lúc mình bị người khác tán mất rồi, lúc đó đùng có mà khóc không!】
14
Tôi cạn lời, xóa tin nhắn, rồi chặn luôn số điện thoại đó.
Toàn tâm toàn ý chăm sóc cho bà nội.
Trường học đăng danh sách vinh danh, thông tin trúng tuyển của tất cả mọi người đều có trên đó.
Tôi không quay lại trường, Nhạc Di nói với tôi rằng Kỷ Xuyên cũng không trở về.
Hôm sau đã bị bố đưa đến công ty ở tỉnh ngoài, nói là để rèn luyện trước.
Sau tiệc mừng đỗ đại học, không hiểu vì lý do gì, cậu ta còn rời khỏi cả nhóm lớp.
Tôi đoán lần này, cậu ta thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với tôi rồi.
Cũng tốt thôi.
Việc điều trị và hồi phục của bà nội ở Bắc Kinh diễn ra rất thuận lợi, đến khi tôi sắp nhập học thì bà đã được đưa trở về Hồ Thành an toàn.
Tôi chỉ ở nhà một đêm, hành lý mẹ đã chuẩn bị xong từ trước.
Hôm sau, mẹ đích thân đưa tôi đến trường làm thủ tục nhập học.
Cả quá trình không hề nhìn thấy bóng dáng Kỷ Xuyên.
Thì ra đại học cũng không đáng sợ như tôi tưởng.
Mấy thùng hành lý to, vừa xuống xe đã có một nhóm đàn anh tranh nhau giúp tôi mang đến ký túc xá.
Các bạn nữ miền Đông Bắc cùng phòng với tôi cũng rất nhiệt tình.
Trong chuyên ngành của chúng tôi, toàn bộ nữ sinh đều được xếp vào chung một phòng.
Chỉ mới ở được ba ngày, các bạn ấy đã dắt tôi đi dạo khắp nơi, ăn uống, check-in đủ kiểu.
Mấy món ăn Đông Bắc mà trước đây tôi cứ nghĩ sẽ không quen, hóa ra lại rất ngon.
Thậm chí ngay đêm đầu tiên, các bạn ấy đã dẫn tôi đến... nhà tắm công cộng.
Sau khi cùng nhau “thành thật mà gặp gỡ”, rất nhanh, mọi người đã thân thiết đến mức không thể thân hơn nữa.
Khi tôi đang nhanh chóng thích nghi với cuộc sống đại học, vừa mới bắt đầu huấn luyện quân sự thì đã nhận được lá thư tỏ tình thứ ba, Kỷ Xuyên lại bất ngờ gọi điện cho tôi một lần nữa.
“Thi Dao, hôm qua mình đến nhà tìm cậu, định rủ cậu cùng đến trường nhập học, mẹ cậu nói cậu đã đến trường từ trước rồi.”
“Nhưng hôm nay mình đến trường, tìm mãi cũng không thấy lớp cậu ở đâu cả. Chuyện gì vậy? Cậu học ở khu nào?”
Tôi đột nhiên không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì ra đến tận bây giờ, cậu ta vẫn không biết là tôi chưa từng đổi nguyện vọng sang Đại học Hạ Môn theo cậu ta.
“Không phải là do khu đâu, mà là… tôi đâu có học cùng trường với cậu.”
Tôi không nhịn được mà buột miệng bật lại.
“Không thể nào, cậu đang đùa đấy à?” – Kỷ Xuyên bật cười, không tin nổi.
“Thôi đừng giận nữa, được rồi được rồi, mình xin lỗi, nhận thua được chưa.”
“Cậu mau ra cổng ký túc xá nữ đi, mẹ mình mang cho cậu cả đống đồ, có cả bánh ngọt cậu thích nhất đó, đừng giận nữa, đừng để mình ăn một mình.”
Tôi thật sự không chịu nổi nữa, từng chữ từng câu nói rõ ràng với cậu ta:
“Kỷ Xuyên, cậu thật sự không hiểu à. Nguyện vọng của tôi từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, vẫn luôn là Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, ngành hàng không.”
“Cậu biết mà, tôi luôn muốn học ngành đó, sao có thể vì cậu mà đổi sang Hạ Môn được chứ.”
Đúng lúc tôi nói đến đây, các chị em trong ký túc xá gọi vọng ra:
“Thi Dao ơi, đi ăn cơm thôi!”
“Em ơi, trưa nay mình đi ăn thịt nướng nồi* nhé?”
(*锅包肉 (Guō bāo ròu ) - Double Cooked Pork Slices: 锅包肉 được làm từ lát thịt lợn thăn và thường được ướp trong mặn, bọc trong xi-rô chiên giòn, chiên trong nồi cho đến khi vàng nâu. Thành phẩm sẽ là món ăn vàng bóng cũng hương vị chua ngọt vô cùng hấp dẫn. Đây là món ăn đặc trưng của vùng đất Đông Bắc Trung Quốc. (Nguồn: FB - Du Học Nguyên Khôi)
Giọng Đông Bắc chuẩn không cần chỉnh vang lên, khiến Kỷ Xuyên bên kia điện thoại cuối cùng cũng bắt đầu hoảng loạn.
Khi cậu ta mở miệng lần nữa, giọng nói đã giống như một chiếc băng video bị kẹt.
“Cậu... cậu... đừng đùa nữa Thi Dao.”
“Không, không thể nào, cậu chẳng phải biết mình đổi nguyện vọng rồi sao?”
“Không thể nào mà cậu không đổi theo mình được, cậu một mình sao dám đi tận Cáp Nhĩ Tân xa như vậy chứ.”
Tôi thở dài.
“Tôi thật sự không đùa.”
“Kỷ Xuyên, khi cậu đổi nguyện vọng, cậu có nói với tôi chưa? Sao cậu lại chắc chắn rằng tôi sẽ đi theo cậu chứ?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Huống chi cậu đổi nguyện vọng là vì người khác, nếu tôi cũng đi theo thì chẳng phải quá không biết điều sao?”
Kỷ Xuyên vội vàng giải thích.
“Nhưng hôm đó, hôm đó buổi tối mình có hỏi cậu mà, cậu nói cậu biết rồi còn gì! Sao lại không đổi cùng mình được? Không thể nào!”
“Cậu đừng nói là vì Tô Mạn đấy nhé? Mình thật sự chỉ là mềm lòng trong chốc lát thôi, cô ấy khóc lóc nói sợ phải đi học xa một mình, sợ bị bắt nạt.”
“Cậu cũng biết mà, quê cô ấy ở Phúc Kiến, nhưng từ sau khi ba cô ấy xảy ra chuyện thì cô ấy chưa từng quay lại. Hơn nữa cô ấy vào trường bằng suất năng khiếu nghệ thuật, nên chẳng có nhiều lựa chọn.”
“Không như cậu, cậu học giỏi, cô ấy vào được trường này đã là may mắn lắm rồi…”
Kỷ Xuyên luống cuống nói một tràng dài, còn tôi thì chẳng có chút phản ứng nào.
Trong đầu tôi, chỉ toàn vang lên một chữ: Cô ấy, cô ấy, cô ấy…