Rời Xa Anh Là Trời Cao Biển Rộng

Chương 4



6

 

“Thật xin lỗi Thi Dao, tớ không cố ý làm phiền hai cậu đâu, cả ngày nay cậu giận dỗi, A Xuyên cũng buồn bực lắm.”

 

Tôi chẳng buồn đáp lại, tay bị cô ta bóp đau, tôi phải dùng sức mới gạt ra được.

 

Tô Mạn lảo đảo lùi một bước, nước mắt lập tức lưng tròng.

 

“A Xuyên, Thi Dao có phải vẫn đang giận vì em tham gia buổi tụ tập của các anh không?”

 

“Hay là để em xin lỗi cô ấy nhé, đừng vì em mà hai người lại cãi nhau nữa.”

 

Vừa nói, cô ta vừa làm bộ định đứng chắn trước mặt tôi để cúi người xin lỗi.

 

Kỷ Xuyên lập tức nổi giận, quay người chắn trước Tô Mạn.

 

“Cô ấy tính tiểu thư, em xin lỗi làm gì?”

 

“Thi Dao, cậu đẩy người ta làm gì? Cậu nên xin lỗi Tô Mạn mới đúng.”

 

“Về sau mọi người còn học cùng một trường đại học, còn phải giúp đỡ lẫn nhau.”

 

“Thích giúp thì tự mà giúp nhau đi.”

 

Tôi ném lại một câu, giận dữ bỏ đi.

 

Tôi không để ý đến tiếng Kỷ Xuyên phía sau đang tức giận cảnh cáo.

 

“Thi Dao, cậu làm quá rồi đấy.”

 

Một lúc lâu sau, Kỷ Xuyên và Tô Mạn mới quay lại.

 

Kỷ Xuyên mặt mày cứng đờ, còn Tô Mạn thì chẳng sao cả, trông còn e thẹn duyên dáng.

 

Ngoài Nhạc Di ra, mọi người bắt đầu trêu ghẹo hai người họ rời đi quá lâu, chắc là có gì mờ ám, rồi cố ý tạo cơ hội thân mật cho họ trong trò chơi “thử thách thật lòng”.

 

Ngay cả mấy người bạn thân của Kỷ Xuyên cũng hùa theo, chẳng ai bận tâm tôi có thấy khó chịu hay không.

 

Cũng đúng thôi.

 

Tôi trong mắt họ chẳng qua chỉ là con bé luôn theo đuổi Kỷ Xuyên mà thôi.

 

Đến lượt Tô Mạn rút trúng thử thách phải nhảy s.e.x.y dance thân mật với một bạn khác giới đang có mặt.

 

Cô ta lập tức quay sang nhìn Kỷ Xuyên cầu cứu.

 

Kỷ Xuyên thoáng liếc tôi một cái, ánh mắt như khiêu khích, rồi vui vẻ đồng ý giúp cô ta hoàn thành thử thách.

 

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ đứng dậy phản đối.

 

Nhưng bây giờ, tôi chẳng có chút phản ứng nào.

 

Tô Mạn từng tham gia câu lạc bộ nhảy hiện đại trong trường, vóc dáng lại quyến rũ, nên nhảy rất hút mắt.

 

Tôi cúi đầu, uống cạn một lon bia.

 

Lặng lẽ nhìn Tô Mạn bắt đầu nhảy gợi cảm theo nhạc Hàn sôi động, thân hình dính sát lấy Kỷ Xuyên.

 

Khóe miệng Kỷ Xuyên khẽ nhếch lên, nở một nụ cười vừa phải, không nặng không nhẹ.

 

Lúc đầu ánh mắt cậu ta liên tục liếc về phía tôi, như đang chờ tôi lên tiếng ngăn lại bất cứ lúc nào.

 

Nhưng khi Tô Mạn càng lúc càng tiến lại gần, Kỷ Xuyên cũng không để tâm đến xung quanh nữa, lưng thẳng tắp, ánh mắt chỉ còn dõi theo từng động tác của Tô Mạn.

 

Giữa hai người gần như sắp tóe ra lửa.

 

Khi bản nhạc kết thúc, Tô Mạn “vô tình” ngã nhào vào lòng Kỷ Xuyên.

 

Cô ta mặc váy bó sát, ngã vào tư thế đối diện, hai người ôm chặt lấy nhau, tư thế mờ ám đến mức không thể tả.

 

Tiếng reo hò của mọi người vang dội đến suýt chút nữa làm sập cả trần nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mặt Tô Mạn lập tức đỏ bừng, như thể muốn tìm chỗ trốn ngay lập tức.

 

Kỷ Xuyên miệng thì mắng mọi người là đùa quá đà.

 

Nhưng tay lại ôm lấy đầu Tô Mạn, ép cô ta vào n.g.ự.c mình, chắn ánh mắt của mọi người.

 

Sự thân mật và tự nhiên ấy, trước kia là điều chỉ dành riêng cho tôi.

 

Dù đã tự nhủ phải từ bỏ, nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, tim tôi vẫn không thể không thắt lại vì đau.

 

Tôi không thể chịu nổi nữa.

 

Uống cạn ngụm bia cuối cùng, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng.

 

Nhạc Di cũng không chịu nổi, đi theo tôi ra ngoài, rồi đứng bên lề đường chửi mắng cùng tôi một hồi lâu.

 

Cô ấy đã nhịn suốt cả buổi tối, mấy lần định nổi giận ngay tại chỗ nhưng đều bị tôi ngăn lại.

 

Cần gì phải phá hỏng không khí chứ, sau này cũng chỉ là người dưng mà thôi.

 

Tôi không biết cuối cùng bọn họ trong đó còn ầm ĩ tới mức nào, tôi chỉ thấy mệt mỏi, chẳng còn bận tâm điều gì nữa.

 

Khi về đến nhà, vừa đúng 11 giờ 55 phút tối.

 

Còn năm phút nữa là hệ thống điền nguyện vọng sẽ đóng lại.

 

Cả người tôi rã rời, nhắm mắt nằm vật xuống giường.

 

Trong lòng không phải không thất vọng.

 

Tình cảm mười mấy năm, đâu phải nói bỏ là bỏ được ngay.

 

Giữa lúc đang buồn bã, điện thoại bỗng vang lên.

 

Là một số lạ.

 

Vừa nhấc máy thì nghe thấy giọng Kỷ Xuyên đang say khướt.

 

Giọng nói cậu ta mang theo chút dụ dỗ hiếm hoi:

 

“Thi Dao, đừng giận nữa mà, ngoan, nhớ sửa nguyện vọng lại nhé.”

 

“Hạ Môn cũng đẹp lắm, nhìn ra biển xanh, đến lúc đó mình đưa cậu ra bờ biển chụp ảnh.”

 

7

 

Có lẽ là do tác dụng của rượu, giọng điệu của Kỷ Xuyên hiếm khi dịu dàng đến vậy.

 

Những lần trước khi tôi giận dỗi, cho dù là cậu ta chủ động xuống nước trước, thì ngữ khí cũng luôn mang nửa đe dọa:

 

“Thi Dao, đừng làm loạn nữa, còn làm loạn thì đừng mong mình dẫn cậu đi Disneyland.”

 

Và thế là tôi lại ngoan ngoãn xuống thang, tha thứ cho cậu ta.

 

Người mình thật lòng thích, làm sao mà nỡ để mọi thứ tan vỡ thật sự chứ?

 

Nhưng lần này...

 

Cậu ta càng bất thường, lòng tôi lại càng đau.

 

“Nói gì đi chứ, Thi Dao... Dao Dao...”

 

“Không phải cậ luôn nhắc muốn đi biển nghỉ hè sao... nghe nói khu học xá mới ở đó ngay sát bờ biển, chắc chắn cậu sẽ thích.”

 

“Thật ra Cáp Nhĩ Tân cũng hơi xa thật, mùa đông lại lạnh đến mức đóng băng, cậu sợ lạnh như thế chắc chắn sẽ khóc mất...”

 

“Nếu cậu thật sự muốn đi, vậy thì kỳ nghỉ đông mình dẫn cậu đến 'Thế giới băng tuyết' chơi cũng được mà...”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Kỷ Xuyên cứ lải nhải nói mãi, như đang thuyết phục tôi, cũng như đang tự thuyết phục chính mình.

 

Cứ như thể việc đổi sang học ở Hạ Môn là đang suy nghĩ vì tôi vậy.