Vô số thành viên đội Huyết Đao đều đang không ngừng co giật mãnh liệt.
Lúc này Cao Phong thật giống ma quỷ, đối mặt với tình cảnh máu tanh như vậy, vậy mà anh có thể giữ vẻ mặt hờ hững không chút phật lòng.
Phảng phất như đối với anh, việc này đã sớm chỉ là qua quýt bình thường.
“Các người không biết anh Phong của chúng tao đã phải trải qua những chuyện gì, cho nên cũng không biết tại sao anh ấy phải biến thành như vậy.”
Một chiến sĩ tới từ thành phố Hà Nội than nhẹ nói.
Ban đầu, cho dù không thể nói Cao Phong là người thiện lương, nhưng khi anh làm việc cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng sự nhân từ của anh chẳng những không thể nhận được hồi báo, ngược lại còn bị người cắn ngược nhiều lần.
Lần Lương Minh Hiệp kia càng thiếu chút nữa khiến Cao Phong thật sự rơi vào đáy cốc, không cách nào đứng dậy.
Cùng với lần kia ở thủ đô Cao Phong cũng không định tiêu diệt cả nhà họ Đặng, kết quả lại bị nhà họ Đặng cắn ngược một miếng.
Còn có chuyện của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu kia.
Nếu như lúc đầu Cao Phong có thể tàn nhẫn như hiện tại, chắc chắn anh sẽ nghĩ biện pháp trực tiếp phái người qua đây phá hủy đại bản doanh của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.
Nếu anh làm như vậy thật rất có thể đã không có chuyện ngày nay.
Cho nên hiện tại Cao Phong thay đổi thành vậy cũng là có nguyên nhân.
“Chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm!!”
Cao Phong chém tới một đao cuối cùng, đầu tên thanh niên kia lập tức bị bổ ra, lăn lông lốc ra thật xa.
Không nhiều không ít, vừa lúc một trăm đao!
Tên thanh niên kia đã bị chém thành máu thịt be bét, trông như một bãi thịt nát.
Vừa nhìn đã khiến người không nhịn được muốn nôn mửa.
“Phù!”
Cao Phong thở ra một hơi, sau đó xách theo chiến đao chậm rãi đứng thẳng người.