Mạnh Tuấn Phi càng nghĩ, càng nhìn, thì càng cảm thấy Cao Phong vô cùng khủng bố.
“Rầm.”
Mạnh Tuấn Phi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại.
Ánh mắt Cao Phong chậm rãi đảo qua mặt mọi người ở phía dưới.
Anh không phải là thần, sao anh có thể dự liệu được chuyện này?
Cho dù là người nào, đều khó có khả năng biết trước tương lai.
Nhưng mà Cao Phong rất tự tin.
Anh tin tưởng vào biểu hiện của mình trong khoảng thời gian này, cùng với trợ giúp đối với bọn họ trong khoảng thời gian này, sẽ khiến những người này nguyện ý trợ giúp khối tập đoàn Phong Hạo.
Anh tin tưởng trả giá của mình, sẽ nhận được báo đáp nên có.
Mà hiện giờ, trăm nghìn binh sĩ không chút do dự đồng ý tấn công Nam Cương, đó là báo đáp.
“Các anh em, hiện giờ Nam Cương có hơn trăm nghìn binh lực, nghe nói còn được quân đội trợ giúp.”
“Đồng thời trong tay bọn họ còn có vô số hỏa lực hạng nặng cường đại.”
“Nếu chúng ta đi qua đó, thắng bại khó lường, rất có khả năng không về được.”
“Các cậu không sợ sao?”
Mạnh Tuấn Phi cảm thấy, vẫn nên nói rõ thì hơn.
Những lời này vừa vang lên, trăm nghìn binh sĩ ở dưới đài, lúc này phần lớn là im lặng.
Nhưng im lặng này, chỉ giằng co chưa tới mười giây.
“Anh Phi, anh đừng nói nữa, bọn tôi chắc chắn sẽ đi!”
“Tôi nhớ rõ trong một cuộc chiến vào tuần trước, anh Phong từng nói cái gì gọi là binh sĩ? Binh sĩ, trời sinh là sinh ra vì chiến đấu!”
“Ở trong mắt anh Phong, chúng tôi là binh sĩ! Không phải là cường đạo của Cảnh Đông!”
“Nếu không có kế hoạch hoàn mỹ của anh Phong, hiện giờ chúng ta không biết mất bao nhiêu người, có thể sống sót là may mắn của chúng tôi.”
“Không nói nữa, khó tới mấy chúng tôi cũng sẽ làm! Dắt tay giành chính quyền!”
Một trăm nghìn binh sĩ lại tiến lên một bước, tiếng hò hét rung trời vang lên.
“Vì anh Phong, đánh Nam Cương!”
“Vì anh Phong, đánh Nam Cương!”
Trên chục nghìn người cùng kêu lên, đinh tai nhức óc.