Đức Khánh sau khi nghe xong không nhịn được ha hả cười lớn, trong lòng lại tràn đầy kinh thường.
“Bây giờ tôi ngược lại cảm thấy liệu có phải là khối tập đoàn Vũ Nặc kia cố ý bỏ qua cho đám người Cao Kình Thiên rồi sau đó đặt bẫy hãm hại bọn họ không?”
“Nếu không thì tại sao khối tập đoàn Phong Hạo có nhiều như như thế lại không có ai đến chi viện chứ?”
Đức Khánh hơi vuốt cằm, cười lạnh nói: “Nói không chừng thật đúng là như vậy, tên quân sư Kim Phong của khối tập đoàn Vũ Nặc kia làm việc khá thâm độc, anh ta đây là muốn mượn dao giết người?”
“Cố ý thả đám người Cao Kình Thiên ra, sau đó mượn tay Nam Cương chúng ta giết Cao Kình Thiên, khiến cho khối tập đoàn Phong Hạo kia ghi hận chúng ta?”
“Nếu là chúng ta phát sinh đại chiến, Vũ Nặc bọn họ sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi? Ha ha ha! Nực cười!”
Đức Khánh ha hả cười lớn, lúc này cảm thấy chỉ số thông minh của chính mình quả thực là có thể nghiền ép hết thảy mọi người trong thiên hạ.
“Bọn họ cũng không ngẫm nghĩ khối tập đoàn Phong Hạo sẽ vì một người chết mà tấn công Nam Cương chúng ta?”
Đức Khánh nói tới đây càng nhịn không được cười khẩy.
Mà dưới bục tên thanh niên mặc áo đen cũng khe khẽ gật đầu.
Bởi vì ở Nam Cương bọn họ, mỗi khi có vị lão đại của doanh trại nào chết, lập tức sẽ có người giành lấy vị trí.
Nói báo thù cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.
Vốn chính là một đám người bởi vì lợi ích mà cột chặt vào nhau chứ nào có cái gì gọi là tình cảm anh em thân thiết đâu chứ?
Ở trong mắt bọn họ lợi ích là cao hơn hết thảy mọi thứ.
Thế nên bọn họ nghĩ khối tập đoàn Phong Hạo cũng sẽ giống như bọn họ.
Chỉ cần Cao Kình Thiên chết, khối tập đoàn Phong Hạo khẳng định sẽ có vị lão đại mới xuất hiện.
Sau đó nhiều lắm là hô lên hai câu khẩu hiệu, rồi cũng chấm dứt chiến tranh chứ gì?