“Cũng bởi vì Cao Phong tha thứ những chuyện trước kia tôi làm nên tôi mới có thể buông bỏ chuyện của mấy người.”
“Nhưng, tôi cũng nói cho mấy người biết, chuyện gì cũng có mức độ thôi, vừa vừa phải phải, tôi không muốn nhắc lại, các người không nên hiếp người quá đáng.”
Kiều Thu Vân chậm rãi đến cạnh Kim Ngọc Hải, bình tĩnh quét mắt nhìn một lượt.
Toàn bộ người họ Kiều, tập thể trầm mặc.
Dù sao cái tên Cao Phong ở thành phố Hà Nội này, quả là cực kỳ nổi tiếng!
Cho dù không nói nổi tiếng, thì cũng là sấm nổ bên tai.
Trừ khi là người không để ý đến chuyện bên ngoài, thông tin trì độn mới không biết Cao Phong là ai.
Nếu quả thật Kiều Thu Vân và Cao Phong đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước, vậy địa vị của Kiều Thu Vân ở Hà Nội chắc chắn ở trên đỉnh cao!
Thoáng chúc, người nhà họ Kiều đều sững sờ.
Có rất nhiều người rục rịch mốn lên nói tốt vài câu cho Kiều Thu Vân.
Chỉ cần có dù chỉ một chút quan hệ với Cao Phong thôi, ngày lành của bọn họ cũng tới rồi.
“Mày nói bậy!”
Chị cả Kiều Thu Vân một tay chống nạnh, hừ lạnh một tiếng.
“Đừng lôi Cao Phong ra đè chúng tao!”
“Tao nói cho mày biết, đây là nhà họ Kiều, Cao Phong lợi hại hơn nữa cũng không quản được chuyện nhà họ Kiều.”
“Mày tưởng có chút quan hệ với Cao Phong là có thể bò dậy. Người có nói thật hay không còn chưa chắc đâu.”
Thực ra lời nói của bà ta lại rất được nhiều người tán thành.