Ba ki lô mét xung quanh khu biệt thự núi Bồng Thiên được thu mua để phục vụ cho việc xây dựng hệ thống phòng ngự.
Cứ như vậy đủ để chắc chắn rằng đám người Kim Tuyết Mai sẽ được bình an.
Hiện tại Cao Phong cũng không biết ông Trần cuối cùng sẽ đưa cho mình câu trả lời như thế nào.
Cho nên anh chỉ có thể dốc hết khả năng của mình để chuẩn bị thật tốt.
“Đương nhiên cái này cũng chỉ là tạm thời thôi.”
“Nếu Tuyết Mai muốn sống trong nhà họ Diệp cũng được thôi.”
“Sống ở nhà họ Diệp, cô càng được bảo đảm an toàn.”
Nói gì thì nói, Diệp Thiên Long vẫn là cha ruột của Kim Tuyết Mai.
Còn về những người khác của nhà họ Diệp, ngoài ông cụ Diệp và Diệp Thiên Long ra, toàn bộ những người còn lại đều là kẻ đã quỳ trước Cao Phong.
Một lần quỳ, cả đời đều quỳ.
Chỉ cần Cao Phong còn sống, bọn họ vĩnh viễn không thể ngẩng cao đầu.
Cho nên bọn họ sẽ không ngu ngốc mà đi gây khó dễ cho Kim Tuyết Mai.
Chuyện nhà họ Đặng trong thủ đô đã bị giết sạch nhất định là một chuyện vô cùng chấn động, cũng là một lời cảnh báo cho mọi người, nhắc nhở rất nhiều kẻ phải trung thành hơn.
“Được, anh Phong. Đến lúc đó toàn bộ đều nghe theo ý của chị dâu.” Liễu Tông Trạch gật đầu.
“Hiện tại, nói cho tôi biết tình huống sau khi tôi hôn mê đi.”
Cao Phong gật đầu, thuận tay cầm lấy một điếu thuốc, sau đó lại nhẹ nhàng thả xuống.
Lúc này, Long Tuấn Hạo lui về một bước, giao quyền nói chuyện cho Liễu Tông Trạch, bộ dáng giống như quản gia của khối tập đoàn Phong Hạo.
“Anh Phong, sau khi anh hôn mê, Tướng Long trực tiếp sắp xếp cho anh nằm ở bệnh viện tốt nhất trong thủ đô.”