Nhớ lúc đầu, bản thân cô ta chạy lên biệt thự trên đỉnh núi Bồng Thiên ở thành phố Đà Nẵng, đứng trước mặt Kim Tuyết Mai, nói cái gì mà để Kim Tuyết Mai nhận rõ thân phận thấp hèn của mình.
Còn bây giờ, Phạm Thanh Nhiên lại cảm thấy bản thân mình nực cười biết bao.
Nực cười đến mức như một tên ngốc.
“Cuối cùng thì tôi cũng không bằng cô ta.”
“Bất luận là thân phận, gia cảnh hay là tình yêu của Cao Phong thì cũng đều không bằng một cọng lông của cô ta…”
Phạm Thanh Nhiên đã hoàn toàn chấp nhận số phận.
Sau khi ông cụ họ Đặng nói ra những lời đó thì lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên Long.
“Ông nghĩ tôi đã làm sao để có thể từ từ vực dậy những binh sĩ của nhà họ Đặng này?”
“Ông nghĩ nhà họ Đặng chúng tôi nhẫn nhục bao nhiêu năm như thế, kín tiếng đến mức thậm chí những người bên cạnh cũng quên mất chúng tôi, ông nghĩ thật sự là chúng tôi đã dần dần bị lụi tàn sao?”
“Diệp Thiên Long, tôi nói cho ông biết, nhà họ Đặng ngày hôm nay dù cho nhà họ Diệp có muốn đụng đến thì cũng phải cẩn thận cân nhắc.” Vẻ mặt của ông cụ họ Đặng càng lúc càng tỏ ra tự tin hơn.
“Ý của ông là, muốn thử sức với nhà họ Diệp của tôi đúng không?” Diệp Thiên Long hơi nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi.
Ông cụ họ Đặng khẽ mỉm cười, sau đó phất tay và nói: “Thử sức với nhà họ Diệp ông sao?”
“Nếu nhà họ Đặng của tôi dốc hết toàn lực thì Diệp Thiên Long ông đến tư cách nói ra những lời này cũng không có.”
Không biết những lời đó của ông cụ họ Đặng là thật hay giả nhưng ông ta thật sự rất tự tin.
Diệp Thiên Long nghe thấy những lời đó thì không nhịn được mà bật cười.