Vậy lúc này nếu con trai ông ta giúp đỡ Cao Phong thì khác nào trở thành một trờ cười?
Thậm chí ông cụ Diệp đã thấy được hình ảnh Cao Phong như miếng dán da chó dính vào người nhà họ Diệp như thế nào, dù làm sao cũng không gỡ ra được.
“Vậy ông chủ nghĩ bên này chúng ta nên làm sao?”
“Nhìn thử xem sao, về chuyện lần này cũng không nhỏ đâu.” Vũ Siêu suy tính một chút rồi nặng nề nói.
“Đi thôi, tôi sẽ tự mình tìm nó nói chuyện.”
Lời của ông cụ Diệp vừa dứt thì ông ta đã cầm theo gậy chống đi ra ngoài.
Lúc này.
Bước chân của Diệp Thiên Long đã chậm lại, khi dừng lại thì cau mày như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Chẳng lẽ là Tuyết Mai xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không mình thật sự không nghĩ ra có chuyện gì lại khiến cho Cao Phong tức giận tới vậy?”
Diệp Thiên Long vô cùng hoài nghi, rõ ràng ông ta đã tạo ra vòng bảo vệ rồi. Nhưng bây giờ, ngay cả chút tình hình khác lạ nào ông ta cũng không cảm nhận được.
Tin túc bên Hà Nội nhanh chóng bị người ta bịt kín nên không hề được tiết lộ ra.
Cái thành Đại Nam của nước Việt Nam lẽ nào có người có thể lừa dối qua mặt được Diệp Thiên Long ông để làm việc đấy?
Cho nên trước hết ông ta lại nghĩ tới ông cụ Diệp.
Chỉ là thái độ của ông cụ Diệp khiến ông ta vô cùng khó chịu.
“Nếu thật sự Tuyết Mai xảy ra chuyện gì rồi…”
Nói tới đây, ánh mắt của Diệp Thiên Long có hơi ngưng tụ lại, cả người trên dưới đều tản ra ý lạnh như băng hàn.