Lần này ông cụ Gia Cát lại trực tiếp ném đi cây quải trượng, cất bước đi tới hướng dưới đài, chuẩn bị tự mình đến xem xét viên phỉ thúy này.
Trước đó vào thời điểm Thương Tuấn Hồng đem viên phỉ thúy Băng Chủng kia, ông cụ Gia Cát cũng chỉ vỏn vẹn đứng ở trên đài.
Mà bây giờ, ông cụ lại chủ động tiến lên đón lấy. Có thể hiểu được rằng tâm trạng lúc này của ông cụ, đó là không thể chờ đợi được nữa!
“Ông Gia Cát mời ông xem!”
Cao Phong cũng không có nói gì thêm, trực tiếp đưa khối phỉ thúy giao cho ông cụ Gia Cát.
Dù sao đó cũng là đồ vật để đem tặng cho ông ấy.
Động tác của ông cụ Gia Cát cực kì cẩn thận, giống như là đang ôm em bé vừa ra đời, nhẹ nhàng mà tiếp nhận cái hộp nhỏ.
Mà chờ lúc ông cụ xem xét chiếc hộp nhỏ xong, trong nháy mắt cả người sốc như bị điện giật.
“Cái này, đây chính xác là phỉ thúy Long Thạch chủng trong truyền thuyết!”
Sau khi ông cụ Gia Cát cẩn thận thưởng thức, nhịn không được kinh hô một tiếng.
Mà cũng có rất nhiều người càng thêm sửng sốt hơn khi nghe một tiếng kinh hô của ông cụ Gia Cát.
Ông cụ Gia Cát có rất nhiều nghiên cứu đối với ngọc, lời ông cụ nói ra khẳng định không sai được.
Mặc dù có rất nhiều người không biết phỉ thúy Long Thạch chủng đến cùng là cái gì, nhưng nhìn biểu hiện của ông cụ Gia Cát, liền biết được khối phỉ thúy kia thực sự cũng không đơn giản.
“Đó là cực phẩm ngàn năm hiếm có! Vậy mà trong lúc còn sống của tôi có thể nhìn thấy được nó, ông trời đúng là có mắt mà!”
Không có chút nào khoa trương khi nói lúc này ông cụ Gia Cát đang kích động vạn phần, thậm chí ngay cả hốc mắt cũng có chút ẩm ướt.
Sắc mặt của Thương Tuấn Hồng cùng đám người kia càng thêm khó coi, tất cả mọi danh tiếng, một lần nữa lại bị Cao Phong đoạt mất, trong lòng sao có thể không cảm thấy khó chịu cho được?
Ông cụ Gia Cát trong vòng mấy phút đồng hồ, mãi mới chậm rãi bớt phóng túng đi một chút, cố gằng kìm chế nội tâm đang cực kì kích động.
“Cái này, cái này, cậu là Cao Vũ đúng không? Đây thực sự là quà cậu tặng cho ông lão này?” Cho tới giờ phút này ông cụ Gia Cát vẫn có cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
“Đúng vậy ông Gia Cát! Cháu biết ông thích ngọc thạch phỉ thúy nên đã cố ý đưa cho ông.” Cao Phong khẽ vuốt cằm mình.