Lê Tiểu Quyền trong lúc lơ đãng nhìn sang bên Cao Phong một chút, bỗng nhiên ngây người một lúc, nói: “Cậu chủ Hồng, anh nói xem Cao Vũ kia, khối Long thạch chủng của anh ta….”
“Không thể có khả năng, anh ta sẽ không cam lòng đem thứ đồ tốt này đưa cho ông cụ Gia Cát? Chỉ là trò cười.” Thương Tuấn Hồng hơi bĩu môi.
“Đúng là như vậy, như vậy.” Lê Tiểu Quyền gật đầu nhẹ một cái.
Ngay cả ông cụ Gia Cát cũng đã thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt trở nên ngưng trọng nhìn về phía khối phỉ thúy trong tay của Thương Tuấn Hồng kia.
Đôi mắt còn đục ngầu như ban đầu của ông ngay lúc này đều trở nên rực rỡ, ánh sáng bắn ra bốn phía, nhìn tràn đầy sức sống, căn bản không giống như một đôi mắt của ông già.
Lấy ánh mắt chơi ngọc thạch nhiều năm của ông cụ, chỉ nhìn một chút tự nhiên có thể phân biệt ra đượcthật giả, cái này xác thực chính xác là khối phỉ thúy cực phẩm Băng chủng kia, không thể ngi ngờ nha!
Sau một lúc thì thân thể của ông cụ Gia Cát trực tiếp đứng lên, nói: “Cậu nhanh mang lên đây cho tôi xem một chút!”
Cái bộ dạng không kịp chờ đợi của ông cụ đã khiến cho rất nhiều người ở đây một trận kinh ngạc.
Phía trước có mấy chục người đã đưa lễ vật, nhưng ông cụ Gia Cát đều bất động như núi chỉ ngồi tại chỗ của mình, chỉ maang trên mặt nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng mà khối phỉ thúy Băng chủng của Thương Tuấn Hồng như vậy mà lại để cho ông cụ Gia Cát phải kích động như thế, cũng đủ để thấy được thái độ của ông cụ đối với khối phỉ thúy Băng chủng cực kì coi trọng nha!
Thương Tuấn Hồng mang trên mặt mình nét ngạo nghễ, liền giơ phỉ thúy Băng chủng đi đến phía hướng của ông cụ Gia Cát.