Đối với bọn họ mà nói những nhà lãnh đạo tập đoàn, cái tên tổng giám đốc Jackson này, có thể nói giống như sấm bên tai.
Là tổng giám đốc của tập đoàn Hà Đô khu vực Châu Á- Thái Bình Dương, có nguồn lực tài chính vô cùng hùng hậu, quả thực là không có cách nào để đánh giá.
Trong nội thành Hà Nội này có rất nhiều kiến trúc tòa nhà mang tính tiêu chuẩn, đều là do tập đoàn Hà Đô xây dựng đến.
Đối với tập đoàn Hà Đô mà nói nếu vứt bỏ hết mọi thứ sang một bên, chỉ cần nhắc đến tài chính hùng hậu thôi, coi như dòng họ Gia Cát cũng không có nhiều tiền của bằng tiền tài mà Lí Khải Kiệt quản lí.
“Người trẻ tuổi này, cậu đây là thực sự muốn làm xấu bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Gia Cát nhà tôi sao!” Gia Cát Kiến Nguyên khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Cao Phong mà hỏi.
Cao Phong liên tục nói anh không có ý định muốn phá hư bữa tiệc mừng thọ này, nhưng cho dù anh nói hay làm điều gì, cũng chính là muốn phá vỡ khung cảnh bữa tiệc mừng thọ này.
“Ông chủ Gia Cát này, tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Cao Phong than nhẹ một tiếng nói.
“Cái này mà gọi là ăn ngay nói thật sao?” Gia Cát Kiến Nguyên khẽ nhíu mày.
“Nếu ông đã muốn bị mất chức như vậy, vậy tôi liền thành toàn cho ông vậy!
Bỗng nhiên, một giọng nói hơi vui đùa vang lên, nhưng mà không phải là âm thanh của Cao Phong.
Mà là giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.
“Là ai dám nói như thế vậy?” Sau khi nghe thấy mấy lời như vậy thì trong lòng của Thi Tống Văn đang kìm nén lửa giận trong nháy mắt liền thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa.
“Ngay cả tôi mà ông cũng không nhận ra sao? Thật lợi hại nha anh của tôi.” một âm thanh rơi xuống, thì một thanh niên tầm hơn ba mươi tuổi, mặc trên người một bộ trang phục bình thường hai tay đút túi quần đang đi đến.