“Tôi nói cho cậu Tông Trạch biết, xiên nướng thì phải ăn như vậy, răng cắn chặt vào một bên ngoài của que xiên nướng, chú ý cường độ của lực, cắn thật mạnh và nhanh thì cái que xiên nướng sẽ không có di chuyển.”
“Nếu cậu cắn nó quá lỏng, thịt trong que xiên nướng sẽ không lấy xuống được đâu.” Long Tuấn Hạo rất có kinh nghiệm nói cho Liễu Tông Trạch.
“Tôi cùng anh không oán cũng không hận, vì sao anh cứ coi tôi như thằng khờ vậy nhỉ?’ Liễu Tông Trạch trừng mắt hỏi.
Long Tuấn Hạo cười hắc hắc, tay cầm một que xiên nướng nói: “ Cậu cũng đừng có mà không phục! Tôi còn chưa thua ai về khoản ăn thịt xiên nướng này đâu.”
Sau đó, Liễu Tông Trạch liền giữ chặt thịt bên ngoài xiên nướng dưới đáy bát, đem cái que xiên nướng rút ra một cách cực kì thuận lợi, mà thịt nướng trên que xiên nướng thì lưu lại toàn bộ trong chén.
Liễu Tông Trạch giống như đang uống rượu, anh ta ngửa cổ lên đem thịt nướng trong bát đổ tất vào miệng.
“Mẹ nó chứ, sợ đấy, cậu học nó ở đâu đấy?” Trên gương mặt của Long Tuấn Hạo tràn đầy kinh ngạc.
“Cái này tất cả đều là do kinh nghiệm.” Liễu Tông Trạch kiêu ngạo trả lời.
Hai người cùng nhau vừa uống rượu vừa ăn thịt xiên nướng, vừa khoe khoang vừa đánh rắm, nhìn bộ dáng không buồn cũng không có lo lắng gì.
Nhưng trên thực tế, bọn họ cũng đang trong tình trạng vô cùng khó khăn, bây giờ khối tập đoàn Đế Phong đang liên tiếp gặp khó khăn tại các chi nhánh trong các thành phố lớn, cho nên bây giờ bọn họ đang vô cùng náo loạn.