Ra Đi Trước Ngày Cưới

Chương 6



Hôm đó, Phó Trụ được mời tham dự một buổi giao lưu doanh nhân trẻ.

Dạo gần đây, anh ấy đã ngày càng trở nên lạnh nhạt, kín tiếng, vui buồn đều không lộ ra mặt.
Nhưng hôm ấy, khi trở về, anh ấy lại mang theo vẻ phấn khích không giấu nổi.

Anh ấy ôm tôi, quay tại chỗ mấy vòng liền, giọng rạo rực:

"Em biết ông Đường Quốc Thiên chứ? Nhà đầu tư nổi tiếng trong giới đó.
Hôm nay ông ấy nói rất xem trọng tiềm năng phát triển của công ty mình, muốn đầu tư cho chúng ta.
Tô Tô, chúng ta đã tiến thêm một bước đến việc lên sàn rồi!"

Khoảnh khắc ấy, vẻ mặt tràn đầy tự tin, ánh mắt sáng như sao của anh ấy — chính là dáng vẻ tôi thích nhất.

Tôi vòng tay ôm cổ anh, nghiêng người hôn nhẹ lên khóe môi, cười khúc khích:

"Phó Trụ, anh nhất định sẽ thành công!"

Chỉ một nụ hôn nhẹ vậy thôi, nhưng hơi thở anh chợt dồn dập.
Bàn tay cũng bắt đầu "không an phận", siết lấy eo tôi, nâng cả người tôi lên, ánh mắt ám muội rõ ràng, bế thẳng vào phòng tắm.

Mỗi lần tâm trạng tốt, anh lại muốn “vận động sáng tạo” vài tư thế mới…

Sau hai tiếng “vận động không thể miêu tả”, Phó Trụ thoả mãn nằm thở dài, khẽ hỏi:

"Bảo bối, anh muốn bàn với em một chuyện."

"Hửm?"

"Con gái của tổng Đường, năm nay vừa tốt nghiệp Đại học, muốn đến công ty mình thực tập."

"Là đàn em cùng trường nhỉ, không vấn đề gì đâu."
Tôi lười biếng trở người, dùng tóc quét qua cằm anh, đùa giỡn:
"Chuyện nhỏ vậy mà cũng hỏi, ngày mai cứ cho cô ấy tới phòng nhân sự là được rồi."

Anh cúi đầu hôn tôi, lại dính lấy một hồi lâu mới chịu buông.

Hôm sau, tôi đã gặp Đường Thi Thi.

Gương mặt ngây thơ ngọt ngào, giao tiếp giỏi, thuộc kiểu "người lạ cũng dễ làm thân".
Chỉ là… ánh mắt cô ta nhìn tôi có một chút gì đó rất kỳ lạ, lạnh lùng và… thù địch.

Và chẳng lâu sau, tôi đã hiểu lý do của ánh nhìn đó.

Là tiểu thư Đường gia, Đường Thi vào công ty cực kỳ sang chảnh và khoa trương.
Hôm đầu tiên mặc váy body LV phiên bản mới nhất, tay xách túi Gucci, ngay cả cái móc chìa khoá cũng vài nghìn tệ.

Sáng hôm sau, cô ta vung tay mời toàn bộ công ty uống trà sữa của thương hiệu nổi tiếng.

Phải biết rằng, thương hiệu đó chưa mở chi nhánh ở thành phố A.
Muốn uống phải ra tỉnh khác mua.

Mọi người cầm ly trà sữa đều bất ngờ:

"Từ đây tới Vũ Hán hơn 700 cây số đấy, mà nhìn tem ngày vẫn là hôm nay. Đường Thi, cô làm sao vậy?"

"À, đơn giản thôi. Gọi shipper bên Vũ Hán xếp hàng mua, rồi gửi bằng chuyến tàu cao tốc nhanh nhất. Vài tiếng là tới."

Một đồng nghiệp khác há hốc:

"Trời ơi, chắc tốn lắm ha. Mình cũng từng định thử món này, hôm nay nhờ cô mới được nếm thử đó."

"Không sao đâu, mọi người thích là được rồi."

Tôi và Phó Trụ dùng chung một văn phòng.
Đường Thi gõ cửa, rụt rè bước vào rồi đi thẳng tới bàn Phó Trụ:

"Anh học trưởng, mời anh uống trà sữa."

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta.

Ánh mắt e ấp ngại ngùng, tràn ngập vẻ si mê — cô ta thậm chí không thèm giấu diếm tình cảm trước mặt tôi, chủ động lộ rõ ý đồ.

"Mọi người uống đi. Tôi không thích trà sữa." — Phó Trụ không ngẩng đầu.

Vừa dứt lời, điện thoại công việc của anh đổ chuông.
Anh gác máy, lấy áo khoác, dặn tôi vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa, anh khựng lại, quay sang Đường Thi:

"Sau này ở công ty đừng gọi tôi là học trưởng nữa."

Đường Thi khựng người, ngượng ngùng le lưỡi:

"Biết rồi ạ, Phó tổng."

Nhưng vẫn để ly trà sữa lên bàn anh, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng Phó Trụ đi khuất.

Khi chỉ còn tôi với cô ta trong phòng, Đường Thi quay sang tôi.
Biểu cảm thay đổi hoàn toàn — không còn e ấp, mà trở nên kiêu ngạo và coi thường:

"Trước giờ chưa từng gặp chị Tô Tô, nên vẫn tò mò xem người thế nào mà lại khiến một thiên tài như anh Phó động lòng. Giờ thì biết rồi~"

Cô ta đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh băng:

"Không ai từng nói với chị là… chị và học trưởng không xứng à?"

"Vừa rồi em là người đầu tiên nói đấy."

"Ồ, xin lỗi nha. Em nói chuyện vốn thẳng tính, chị đừng để bụng.
Ba em rất quý học trưởng, về đến nhà cứ khen mãi — bảo anh ấy là người đàn ông chắc chắn sẽ làm nên chuyện.
Nhưng một người đàn ông như vậy thì cần một bạn gái có thể giúp ích cho sự nghiệp.
Còn chị… nghe nói từ nhỏ đã bị bố mẹ bỏ rơi, do hàng xóm nuôi nấng, không tiền, không quan hệ, chị nghĩ thử xem… chị liệu có phù hợp không?"

"À, trà sữa em mua cho mọi người đấy, đây là phần của chị. Ngon lắm. Nhớ thử nha."

Ban đầu, vì cô là con gái nhà đầu tư — tôi vẫn lịch sự và nhẫn nhịn.
Cô ấy lại là đàn em cùng trường, đến công ty tôi thực tập — tôi định chiếu cố, quan tâm.

Nhưng mà…

Cô biết rõ Phó Trụ có bạn gái, lại còn dám ra mặt quyến rũ ngay trước mặt tôi?

Nếu tôi còn nhịn nữa… chẳng phải quá nhu nhược rồi sao?

"RẦM!"

Ngay lúc Đường Thi lả lướt uốn éo chuẩn bị bước ra — Tôi vung chân, đạp một phát, đóng sập cửa lại.