Tháng thứ 9 thai kỳ — hôm ấy tuyết rơi trắng xóa, tôi lặn lội đến công ty tìm Phó Trụ.
Không ngờ lại tận mắt chứng kiến cảnh anh ta ân cần thân mật với tiểu thư nhà họ Đường — Đường Thi, con gái nhà đầu tư lớn, cũng là người em cùng ngành với tôi.
Anh ta thậm chí không thèm gặp tôi, chỉ cho người ra chuyển lời:
“Tổng giám đốc Phó bảo tôi nói với cô: Anh ấy thấy cô buồn nôn. Sau này đừng đến công ty nữa — đó là để chừa lại cho cô chút thể diện. Đừng có không biết xấu hổ.”
Trên đường trở về, tâm trạng tôi hoảng loạn. Tôi gặp tai nạn giao thông.
Sinh non, mất m.á.u cấp, đa chấn thương. Bệnh viện lập tức gọi vào số máy của "chồng" tôi — Phó Trụ.
"Alo, người nhà của Diệp Tô Tô phải không? Cô ấy đang mất m.á.u nghiêm trọng, cần phẫu thuật khẩn cấp. Làm ơn đem tiền tới ngay, địa chỉ là Bệnh viện số 1, đường XXXX."
Lúc đó, anh ta đang ở bên Đường Thi, sợ bị cô ta phát hiện, liền lạnh lùng đáp:
“Cuộc gọi rác.” — rồi dập máy.
Bệnh viện không thể liên hệ được "chồng" của tôi, buộc phải gọi cho mẹ nuôi.
Bà mang theo toàn bộ số tiền tiết kiệm — tôi mới được đưa vào phòng ICU.
Đến ngày thứ ba, bác sĩ liên tục thúc giục nộp viện phí, ép mẹ tôi phải bổ sung thêm 50 triệu tệ, nếu không họ sẽ rút máy.
Nhưng nhà tôi lấy đâu ra ngần ấy tiền?
Mẹ lại gọi cho Phó Trụ — phát hiện đã bị chặn số.
Đợi đến khi vay mượn tứ tung, góp đủ 50 triệu — Tôi thì đã… c.h.ế.t ngay trên bàn mổ vì cấp cứu không kịp.
Chỉ giữ lại được Tuần Tuần. Còn tôi — vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Rời khỏi nhà mẹ nuôi, bờ vai rộng lớn vững chãi của Phó Trụ — thoáng chốc trông lại mong manh đến lạ.
Tôi bay về lại bàn thờ nơi đặt di ảnh mình, khom người "bưng" lên một quả táo, định đưa lên mũi ngửi vài cái cho đỡ thèm.
Nhưng đúng lúc đó — cả linh hồn tôi như bị một lực vô hình kéo giật ra ngoài.
Cứ thế… bay dần ra khỏi cửa, không thể kháng cự. Mỗi lúc một… gần Phó Trụ hơn.
Dưới ánh đèn đêm nhàn nhạt, anh ta xách áo khoác, toàn thân một màu đen, lặng lẽ bước trong khu chung cư. Khi hồn tôi vừa chạm đến cạnh anh ta, cảm giác bị kéo ấy mới đột ngột biến mất.
Anh ta đang thì thầm điều gì đó, tôi không nghe rõ. Chỉ thấy sau đó anh ta lên xe, lao như điên trên đường, rồi dừng lại trước một tòa nhà.
Tầng 18, phòng 402 — là căn phòng đầu tiên chúng tôi từng thuê.
Phó Trụ mở cửa bước vào. Tôi tưởng bên trong đã bị dọn dẹp từ lâu, nhưng không — tất cả mọi thứ vẫn nguyên vẹn như bốn năm trước:
Chiếc đèn ngủ nhỏ tôi từng mua để bàn làm việc. Góc thư giãn tôi đặc biệt khoanh vùng ở hướng Tây Bắc.
Bộ sofa lười hai đứa từng cùng nhau đi chọn ở siêu thị… vẫn nằm nguyên ở đó.
Tôi không thể hiểu nổi Phó Trụ nữa. Khi vì tương lai mà vứt bỏ tôi, anh phũ phàng đến vậy. Vậy thì… vì sao phải giữ lại căn phòng này?
Vì sao phải cố gìn giữ những mảnh ký ức thuộc về "chúng ta"?
Anh ta ngã người xuống chiếc giường mà hai đứa từng… quấn quýt biết bao đêm, khẽ thì thầm:
"Diệp Tô Tô… Sao em có thể chết…?"
Ký ức của ma quỷ, vốn chẳng giữ được lâu. Không ăn, không uống, chỉ nhờ không khí để duy trì linh thể, nên trí nhớ sẽ phai nhạt dần theo thời gian.
Rất nhiều chuyện… tôi đã không còn nhớ rõ.
Nhưng riêng những điều liên quan đến Phó Trụ — Giống như bị niêm phong trong một chiếc hộp có khóa, chôn chặt trong góc sâu tâm trí tôi.