Khi Đường Thi bị buông ra, cô ta giơ tay tát thẳng vào mặt Phó Trụ, móng dài cào một đường đỏ tươi.
Chưa hả giận, cô ta còn rít lên:
"Dám bóp cổ tôi!? Anh c.h.ế.t chắc rồi, Phó Trụ!"
Cô ta giậm gót, tức giận bỏ đi.
Phó Trụ rúc trong căn phòng đó ba ngày, tôi cũng bị buộc phải lượn lờ bên cạnh anh ba ngày.
Thú thật, nhìn anh thê thảm như chó gặm, tôi không thấy thương xót, trái lại còn… thấy hả hê.
Có lẽ báo ứng của anh ta chính là Đường Thi.
... ...
Ngày 1 tháng 4.
Để tôi nói thật nhé — tình huống lúc này quá sức quái dị.
Một người sống, một… hồn ma.
Tôi ngồi xổm ở lề đường, Phó Trụ tựa người vào xe, hai kẻ một âm một dương, cùng chờ đón Tuần Tuần tan học.
Đây là nguyện vọng đầu tiên của Tuần Tuần khi đi học mẫu giáo.
Những đứa trẻ khác ngày đầu nhập học thì khóc lóc nháo nhào, chỉ riêng con bé ngoan đến mức đáng thương.
Nó ngước mắt hỏi mẹ nuôi:
"Bà ơi, nếu hôm nay Tuần Tuần ngoan… bà có thể cho bố mẹ cùng đến đón con không?"
Và giờ dù là trong hoàn cảnh tréo ngoe, thì cũng xem như là… một nguyện vọng nhỏ được hoàn thành.
Tan học.
Tuần Tuần nhảy nhót bước ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa đá mấy viên sỏi nhỏ, lon ton đi về phía trước.
Bất ngờ một chiếc xe đen lạ mặt thắng gấp ngay bên cạnh con bé.
Một gã đàn ông to con từ trong xe nhảy xuống, bế bổng Tuần Tuần, nhét thẳng vào trong xe, cửa “rầm” một tiếng đóng lại!
“MẸ NÓ!!” Tôi hét toáng, lông tóc dựng ngược!
Phó Trụ cũng trông thấy cảnh tượng đó lập tức lái xe đuổi theo, sát khí bốc ngùn ngụt.
Điện thoại vang lên.
Phó Trụ liếc tên người gọi không muốn bắt máy.
Hai giây sau — WeChat bật sáng. Là tin nhắn từ… Đường Thi.
“Là tôi cho người bắt Diệp Tuần.”
Phó Trụ bật loa ngoài, gầm lên:
“Mẹ kiếp! Cô điên rồi hả!? Nó chỉ là một đứa trẻ con thôi!!”
Đường Thi, giọng lạnh như băng:
“Tôi đúng là điên rồi đấy. Nên bây giờ… anh cũng đừng hòng sống yên!”
Tôi thề, tôi chưa bao giờ muốn chửi bậy đến thế!
Nhìn Phó Trụ và Đường Thi cắn xé nhau như chó cắn chó thì đúng là hả hê thật…
Nhưng mà này!
Đừng có kéo con tôi vào!! Nó mới chỉ là một đứa bé thôi!!
Chiếc xe của Đường Thi phóng như điên phía trước, chỉ trong chốc lát đã lao lên cầu Trường Giang.
Phó Trụ ra sức bám theo sau, chân đạp ga đến sát vạch.
Đến ven cầu, Đường Thi mở cửa, lôi Tuần Tuần ra khỏi xe.
Con bé hoảng loạn đến mức khóc nức nở, liên tục gọi:
“Bà ơi!! Bà ơi cứu con—!!”
"CÂM MIỆNG!" — Đường Thi quát lên, giọng chói tai. Tuần Tuần sợ quá co rúm người lại, mím chặt môi, chỉ đến khi thấy Phó Trụ chạy đến từ xa, nước mắt mới dám rơi.