Tiểu nha đầu cũng sợ đến ngừng khóc, co người lại.
Ta đặt nước hoa quế lên bàn thấp, giọng bình thản:
“Chép sách mệt, uống đã rồi tiếp tục.”
Lương Nguyệt Nghi lén liếc bát màu vàng cam, nuốt nước bọt, không dám động đậy.
Lương Tịnh Du quay người, hằn học nhìn ta:
“Giả nhân giả nghĩa! Không cần ngươi đóng vai tốt ở đây!”
8
Ta nhìn gương mặt hãy còn non nớt của nó mà không tức giận.
“Ta không phải đang làm bộ làm tịch, ta chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người mẫu thân.”
“Ngươi mới không phải mẫu thân của bọn ta!”
“Về mặt luật pháp, ta là.”
“Chỉ cần ta còn là Quốc công phu nhân của Lương phủ một ngày, ta liền có trách nhiệm quản giáo các ngươi.”
Ta nhìn sang tờ giấy bị vệt mực làm bẩn kia.
“Các con tưởng đối nghịch với ta là đang bảo vệ chính mình sao?”
“Nhưng đâu biết rằng, mỗi lần các con bướng bỉnh, mỗi lần các con chống đối, trong mắt người ngoài, đều là đang lung lay uy vọng của phụ thân các con.”
“Đều là đang đưa d.a.o cho những kẻ muốn nhìn phủ Quốc công chê cười, muốn nắm nhược điểm của phụ thân các con.”
Môi Lương Tịnh Du động đậy.
Muốn phản bác, nhưng lại chẳng tìm được lời nào.
Ta tiếp tục nói:
“Nhốt các con ở đây chép sách, không phải để khiến các con cúi đầu, mà là để các con lắng lại, suy nghĩ cho rõ.”
“Hãy nghĩ xem, với tư cách là con cháu Lương gia, ai mới là người thân cận mà các con có thể dựa vào; nghĩ xem làm thế nào mới không phụ môn đình.”
“Chứ đừng ngốc nghếch đến mức trở thành quân cờ trong tay người khác, để người ta nhìn vào mà chê cười.”
Lương Tịnh Du vội vã biện giải:
“Ngoại tổ mẫu đâu phải hạng người như vậy!”
“Ta không tin người thân ruột thịt của bọn ta, chẳng lẽ lại tin ngươi sao!”
Ta khẽ bật cười, bước tới trước mặt hai đứa, đứng cao nhìn xuống:
“Các con tưởng vị ‘ngoại tổ mẫu tốt’ kia, vì sao hết lần này đến lần khác muốn đón các con về hầu phủ ở?”
“Phụ thân các con làm Quốc công, được thiên t.ử trọng dụng, là cái gai trong mắt biết bao người!”
“Nếu con trai con gái duy nhất của hắn, không ở trong phủ mình mà lại sống dài ngày ở ngoại gia, điều đó có ý nghĩa gì?”
Hai đứa trẻ bị ta hỏi đến ngây ra, sững sờ nhìn ta.
Ta tiếp tục: “Điều đó có nghĩa là, phủ Thừa Ân hầu có thể dùng các con làm con tin, khiến phụ thân các con trên triều phải nhiều lần nể mặt họ.”
“Nhưng các con đã nghĩ chưa, nếu để người trên long ỷ biết được chuyện này, ngài sẽ nghĩ thế nào?”
“Một cái mũ kết đảng kết phái đội xuống, cả phủ Quốc công liệu có gánh nổi không?”
Lương Nguyệt Nghi bị giọng điệu của ta dọa đến nghẹn ngào.
“Không thể nào! Ngoại tổ mẫu thương ta nhất mà!”
“Thương con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu thật sự thương con, thì đã không lần lượt làm ra những chuyện trao quyền cho người khác như thế này!”
“Người ta nhìn thấy, chưa bao giờ là các con, mà là cái mác ‘con trai con gái Lương Quốc công phủ’ trên người các con, đem lại lợi ích cho họ!”
Ta cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt bọn chúng.
“Quốc công không nói những chuyện này với các con, là vì còn nghĩ đến tuổi các con còn nhỏ.”
“Nhưng các con phải nhớ, sống trong gia đình giàu sang mà lòng không có tường khổ, không nhìn ra lợi hại, sẽ chỉ trở thành phao bè, bị người ta lợi dụng xong rồi đá văng đi!”
“Đến lúc đó, mới gọi là đáng đời thật sự!”
Ánh nến chiếu lên đôi mắt đỏ của nó, Lương Tịnh Du nhìn ta, ánh mắt thoáng chút bất phục.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Tại sao, nhất định phải quản chúng ta như vậy?”
“Trước đây… cũng không ai quản chúng ta thế này.”
Ta hiểu.
Cái ‘trước đây’ trong lời nó, là từ khi mẹ đẻ qua đời.
Bị nhũ mẫu, bị ngoại tổ mẫu, bị cả đám hạ nhân nịnh hót bao bọc.
Chăm sóc, dỗ dành, xúi giục để sống ngày tháng vô pháp vô thiên.
Ta nhìn khuôn mặt vẫn còn cứng đầu của nó, giọng điệu bình thản.
“Bởi vì, từ lúc ta gả vào Lương Quốc công phủ, ta đã là mẫu thân của các con.”
“Nuông chiều các con, nhìn các con vì thiếu hiểu biết mà gây đại họa, thậm chí kéo theo danh môn, rất dễ. Nhưng đó không phải là đạo làm mẫu thân.”
“Dạy các con hiểu lẽ phải, biết tiến lui, tuân theo quy tắc, để mai sau các con có thể đứng vững, nâng đỡ được gia môn này.”
“Dù quá trình khó khăn, có thể khiến các con oán hận, đó vẫn là trách nhiệm của ta.”
Lương Tịnh Du trừng trừng nhìn ta.
Cây bút rơi trên giấy, mực loang ra thành một vệt đen.
Ta nhìn rõ, kháng cự trong mắt nó, từng chút một, tan biến.
Lương Nguyệt Nghi lén kéo tay áo anh, khẽ nói:
“Ca ca… canh… sắp nguội rồi.”
Ta không nói thêm, quay người rời khỏi từ đường.
Cánh cửa đóng lại, không gian trong từ đường chìm vào im lặng kéo dài.
Lương Nguyệt Nghi do dự, cuối cùng vẫn cầm lấy chén nhỏ mà uống.
Lương Tịnh Du nhìn vào vệt mực bẩn trên giấy rất lâu.
Cuối cùng, vẫn với tay lấy một tờ giấy trắng khác.
Khi viết lại, vẫn còn giận dữ, nhưng không còn bừa bãi nữa.
9
Kể từ ngày đó, tròn hai tháng.
Ta mỗi ngày không sai một li, tự tay bê thức ăn đến từ đường.
Lúc đầu, hai đứa vẫn giữ thái độ khó chịu, không đoái hoài gì đến cháo, bánh ta mang đến, viết sách cũng đầy oán giận.
Ta không bực, đặt đồ xuống.
Thỉnh thoảng, dựa vào nội dung bọn chúng đang chép, ta kể vài câu giai thoại trong sử sách, hoặc những ví dụ về gia đình sa sút vì phong hóa không chính, con cháu bất hiếu nơi triều đình.