Húc Nghiêu đứng người lên, bực bội đi ra ngoài, đến ban công lộ thiên bên cạnh, thổi gió lạnh. Mạc Tiểu Tình là một cô gái tốt, đơn thuần thiện lương, hoạt bát đáng yêu. Húc Nghiêu cảm thấy mình không có tư cách để phá hoại sự mỹ hảo này. Kỳ thực hắn còn khát vọng hơn ai hết có thể có được một phần hạnh phúc bình dị của mình, năm nay hắn 32 tuổi, đã vô số lần bị người nhà hối thúc kết hôn. Mà người thân bạn bè bên cạnh hắn, những đệ đệ kém hắn năm tuổi đều đã kết hôn, đứa nhỏ cũng đều có thể đi mua xì dầu rồi. Hắn hiện tại chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, một mực nói dối mình là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Húc Nghiêu tựa vào lan can, hút thuốc liên tục, mãi cho đến khi sắc trời trắng bệch. Tình yêu là mù quáng, còn có nồng nhiệt, nó lặng lẽ đến bên ngươi, khiến ngươi căn bản là không thể dùng lý trí để khống chế. Chính mình Húc Nghiêu cũng không thể tưởng tượng được, không biết từ lúc nào, Mạc Tiểu Tình đã lặng lẽ len lỏi vào sâu thẳm trong lòng hắn, từng chút một xâm chiếm cả tâm hồn hắn. Bốn rưỡi tối, Húc Nghiêu mới trở lại phòng của mình, thiếp đi. Ngày thứ hai, tám rưỡi sáng. Điện thoại của Húc Nghiêu một mực đổ chuông không ngừng, hắn tưởng là chuông báo thức tắt đi vô số lần, nhưng chiếc điện thoại như cố tình làm trái với hắn, tắt rồi lại kêu. Hắn híp mắt lại, phát hiện thì ra là điện thoại, sau khi nhấc máy, trực tiếp lớn tiếng gào vào điện thoại: "Ngươi là ai vậy? Sáng sớm tinh mơ!" "Đại ca ngươi bây giờ có phải đang ở Long Hải thị không?" Vừa nghe tiếng liền biết là em họ của hắn – Húc Hàng. Chớ nói chi, em họ hắn còn khá nhanh nhẹn, Húc Nghiêu chẳng qua là đăng một tấm ảnh trong vòng bằng hữu, liền bị hắn biết được vị trí. Hiện tại đang lầm bầm muốn hẹn ra ngoài gặp mặt. Húc Nghiêu không vui vẻ gì từ chối ngay tại chỗ, "Ta không đi, không có thời gian." "Anh ơi, sao anh lại có thể như vậy chứ? Dù sao em cũng là đệ đệ thân yêu nhất của anh, thật vất vả lắm mới về nhà một chuyến, vậy mà anh lại đến cửa mà không vào. Có muốn hay không ta trực tiếp báo cáo với cha mẹ chúng ta?" Em họ nhà hắn lanh lợi khéo nói, khiến hắn một chút lợi lộc cũng không chiếm được, đành phải chậm rãi giọng điệu giải thích với hắn, "Đệ đệ ngoan, đại ca ngươi hiện tại trở về Long Hải thị là để tra án." Em họ hắn cũng coi như hiểu chuyện, ồ một tiếng, nhưng nói, "Chờ anh làm xong, nhất định phải đến tìm em." Sau khi cúp điện thoại, Húc Nghiêu khó nhọc bò dậy từ trên giường, buổi tối hôm qua hút thuốc cả đêm, lại thổi gió lạnh, đầu óc mờ mịt. Nhiệm vụ của hắn hôm nay khá nặng, phải thừa dịp Hoàng Hữu Sinh còn ở Long Hải thị, gặp mặt hắn. Muốn gặp chủ tịch hội đồng quản trị của đại công ty niêm yết, đổi lại là dân chúng bình thường, hoàn toàn là không tìm được mối quan hệ. Húc Nghiêu là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hắn gọi một cuộc điện thoại cho thư ký của Hoàng Hữu Sinh. Bên kia chỉ nói điều phối một chút, hành trình của chủ tịch hội đồng quản trị đã sắp xếp rất đầy. Húc Nghiêu nói rõ, khi cái chết của Lưu Lệ Đan rất có thể có liên hệ với chủ tịch hội đồng quản trị Hoàng, giọng nói của tổng thư ký bên kia đều thay đổi. Chưa đến một phút liền gọi điện thoại đến nói, sáng hôm nay liền có thể sắp xếp gặp mặt, địa điểm đặt tại sân golf khu Lâm Hoa, Long Hải thị. Húc Nghiêu với hai vành mắt đen, gõ mở cửa phòng Mạc Tiểu Tình. Khi Mạc Tiểu Tình mở cửa, nhìn thấy Húc Nghiêu tiều tụy như vậy, nàng nhịn không được kêu a một tiếng chói tai. "Kêu cái gì mà kêu! Chẳng qua chỉ là sắc mặt hơi xanh xao, một ngày thời gian không cạo râu mà thôi, đã làm ngươi sợ rồi!" Mạc Tiểu Tình liên tục vẫy tay, "Không không không phải như vậy." Húc Nghiêu dẫn Mạc Tiểu Tình ra khỏi nhà khách, tiện tay mua một phần bữa sáng ở ven đường, liền vội vã đi gặp Hoàng Hữu Sinh. Cỏ xanh như nệm, trời quang vạn dặm. Trên đồng cỏ rộng lớn vô bờ, đang có một đám nhân sĩ thành công mặc đồ thể thao màu trắng, đội mũ, vung vẩy gậy golf. Húc Nghiêu ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức nhận ra Hoàng Hữu Sinh với thân hình cao lớn, hơi hơi phát tướng. Sau khi hắn đi qua, chủ động đưa tay về phía Hoàng Hữu Sinh, "Hoàng tiên sinh, chào ngài. Ta chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự – Húc Nghiêu, người đã hẹn với ngài hôm nay." Vẫn chưa đợi Húc Nghiêu nói xong, Hoàng Hữu Sinh liền lịch sự đưa tay ra ra hiệu cho bọn họ lên xe. Là một doanh nhân có danh tiếng, hắn dĩ nhiên là không muốn bị cảnh sát hỏi chuyện ở nơi công cộng. Quả nhiên Hoàng Hữu Sinh dẫn bọn họ đến một phòng khách, ngoài cửa phái hai bảo vệ trấn giữ. Húc Nghiêu đi thẳng vào vấn đề, "Hoàng tiên sinh, hôm nay ngài hẳn là đã biết ý đồ của chúng ta." "Thật là có làm phiền các vị cố ý từ Giang Sa thị vội vàng đến đây, các vị yên tâm, ta nhất định sẽ phối hợp thật tốt công việc của cảnh sát." Hoàng Hữu Sinh bảo thư ký đi theo bên cạnh bưng lên hai chén trà cho Húc Nghiêu và những người khác, sau đó ra hiệu cho thư ký rời đi, đóng cửa cẩn thận. "Đã Hoàng tiên sinh sảng khoái như vậy, vậy ta cũng không nói vòng vo nữa. Xin hỏi một chút, Hoàng tiên sinh vào ngày 22 tháng 2, cũng chính là khuya ngày hôm trước, từ tám giờ tối đến ba giờ sáng ngày thứ hai, khoảng thời gian này ngài rốt cuộc ở đâu, làm gì?" Tay Hoàng Hữu Sinh cầm chén cà phê hơi hơi run rẩy, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, "Ngày 22 tháng 2 à? Ngài xem trí nhớ của ta này, vẫn phải suy nghĩ thật kỹ. Một tuần trước, ta có một cuộc đàm phán làm ăn ở thành phố của các vị, tối ngày 22 tháng 2, ta nhớ ra rồi, ngày đó ta cùng mấy đối tác làm ăn ở biệt thự tư nhân trên núi khu Hoa Tâm uống trà chơi bài." Húc Nghiêu và Mạc Tiểu Tình nhìn nhau một cái, Mạc Tiểu Tình nói: "Hoàng tiên sinh, ngài hẳn là biết, nếu làm chứng giả, sẽ gây bất lợi đáng kể cho ngài." "Vậy ta tiếp tục hỏi ngài, ngài với Lưu Lệ Đan có quan hệ gì? Trong vòng một tuần gần đây, ngài có gặp Lưu Lệ Đan không?" Húc Nghiêu hỏi thẳng thắn. "Không có." Hoàng Hữu Sinh nhanh chóng trả lời. "Vậy trong vòng một năm gần đây, ngài có liên hệ với nàng ta không?" Lúc này, phong thái đại lão của Hoàng Hữu Sinh hiện ra, "Đồng chí cảnh sát, phương thức hỏi chuyện của các vị hình như có chút nhằm vào người khác. Ta nghe thế nào mà cảm thấy các vị dùng cách thẩm vấn tội phạm để thẩm vấn ta. Ta lựa chọn tiếp đãi các vị, đó là xuất phát từ nghĩa vụ của ta với tư cách là một thị dân. Thế nhưng các vị lại hay rồi, một mực hỏi một số vấn đề về một nữ minh tinh hoàn toàn không liên quan gì đến ta. Ý của các vị là nghi ngờ nàng ta bị ta giết, đúng không?" Khí thế của Hoàng Hữu Sinh quả nhiên rất mạnh, nếu phái một cảnh sát trẻ tuổi, nhất định sẽ phải trở về phủ. Nhưng Húc Nghiêu là lão làng trong giới này rồi, "Hoàng tiên sinh, nói chuyện là cần phải chịu trách nhiệm. Lưu Lệ Đan thật sự là hoàn toàn không liên quan gì đến ngài ư? Ngài cảm thấy cảnh sát không nắm giữ một chút bằng chứng nào, liền dám ngàn dặm xa xôi chạy đến tòa thành thị này để tìm ngài sao?" Húc Nghiêu vừa nói vừa để Mạc Tiểu Tình đem toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị sẵn, một mạch quẳng lên bàn trà. "Ta trước tiên cho ngài xem những tài liệu này, xem có thể chứng minh quan hệ trực tiếp của ngài với Lưu Lệ Đan hay không, nếu ngài cảm thấy vẫn chưa đủ, ta có thể để mấy đồng nghiệp của chúng ta gửi thêm một ít nữa." Sắc mặt Hoàng Hữu Sinh lúc này hơi thay đổi, "Đúng, ta quả thực từng có một đoạn tình cảm với Lưu Lệ Đan trước đây, nhưng từ rất lâu trước đây chúng ta đã chia tay rồi, sau đó nàng ta còn muốn tiếp tục quấn quýt với ta, nhưng ta đã từ chối." "Thật sao? Thế nhưng có paparazzi chụp được Lưu Lệ Đan từng bí mật ra vào khách sạn cùng một trung niên nam sĩ. Từ trong ảnh chụp có thể thấy được, trung niên nam nhân kia chính là ngài." Húc Nghiêu nhàn nhạt nói. Không ngờ Hoàng Hữu Sinh lại nổi trận lôi đình, "Nói bậy! Cảnh sát các ngươi là từ đâu mà có bằng chứng? Những lời đồn bát quái vu khống lung tung này, các ngươi cũng coi là bằng chứng sao! Ai cũng nói diễn viên vô tình, ta đã sớm nhìn ra bản tính của nàng ta, mới có thể lựa chọn dứt khoát cắt đứt đoạn tình cảm này. Người phụ nữ bị ta một cước đá văng, ta là không thể nào quay đầu lại lần nữa, đây là phong cách của ta Hoàng Hữu Sinh." Hoàng Hữu Sinh trả lời rất dứt khoát, từng chữ rõ ràng.