Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 77:  Nhưng ta không thích ngươi



Một cuối tuần, nắng vừa đẹp, Húc Nghiêu chủ động mời Lưu Lệ Đan cùng nhau ăn bữa trưa. Chọn một nhà hàng có phong cách, vị trí cố ý chọn rất hẻo lánh, Lưu Lệ Đan trang điểm lộng lẫy xuất hiện trước mặt Húc Nghiêu. Húc Nghiêu, người đã bị vẻ đẹp của Lưu Lệ Đan làm chói mù mắt, càng lúc càng hoài niệm mái tóc ngắn ngang vai đơn giản như mì nước trong veo, cùng khuôn mặt thanh tân đạm nhã của tiểu bất điểm. Khi mùi nước hoa nồng nặc của Lưu Lệ Đan xộc thẳng vào mũi, Húc Nghiêu nhịn không được nhíu mày, vẫn cảm thấy mùi xà phòng thơm trên người Mạc Tiểu Tình dễ chịu hơn. "Đội trưởng Húc, sao anh lại có nhã hứng chủ động mời tôi ăn cơm?" Húc Nghiêu châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, rồi nói: “Lưu Lệ Đan, cả hai chúng ta đều khá bận, vậy ta cũng không nói vòng vo nữa. Thật ra chúng ta đều là người trưởng thành, đã sớm nhìn thấu trò đùa tình yêu rồi. Nàng làm nhiều như vậy, chắc chắn không chỉ là đơn thuần là muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta đúng không?” Trong ánh mắt hùng hổ dọa người của Húc Nghiêu, Lưu Lệ Đan không có cách nào nói dối. "Đội trưởng Húc, ngươi đoán đúng rồi, ta đương nhiên không phải là muốn báo đáp ngươi, mà là đang theo đuổi ngươi. Ta thích ngươi, một nữ nhân như ta làm bạn gái ngươi, không biết có hợp cách không?” Húc Nghiêu một câu cự tuyệt: “Thế nhưng ngươi nên biết, ta cũng không thích ngươi.” "Đội trưởng Húc cự tuyệt trực tiếp như vậy, khiến ta không thể xuống đài nha!" Lưu Lệ Đan cười có chút ngượng nghịu. Kỳ thật câu trả lời như vậy, Lưu Lệ Đan đã sớm dự đoán được rồi, nàng là diễn viên, rất giỏi quan sát nét mặt của người khác. Chân tình là không thể diễn ra được, nàng từng thấy ánh mắt hàm tình mạch mạch của Húc Nghiêu, chỉ là ánh mắt đó không phải dành cho nàng, mà là đối với một tiểu nữ hài nhà bên rất không đáng chú ý, rất bình thường – Mạc Tiểu Tình. Lưu Lệ Đan không nói lên được lòng mình đau buồn đến mức nào, kỳ thật lòng của mình đã sớm trao cho một người rồi, từ đó về sau liền chết đi. Có lẽ Húc Nghiêu vừa khéo là kiểu người nàng thích mà thôi. Lưu Lệ Đan gượng cười, nỗ lực giả vờ như gió thoảng mây trôi: “Húc đội, chắc hẳn trong lòng ngươi đã có người mình thích rồi đúng không? Mà người đó chắc hẳn cũng không phải là Lý Mộng Dao.” Húc Nghiêu hơi run lên, Lưu Lệ Đan nàng quả nhiên lợi hại. Bọn họ đều lòng dạ biết rõ, nhưng đều không có ý định nói toạc ra: “Đúng, ta thích nàng, thế nhưng ta sẽ không đi cùng với nàng.” Lưu Lệ Đan giật lấy điếu thuốc trong miệng Húc Nghiêu, nhét vào đôi môi đỏ mọng của nàng, rồi hút, ánh mắt ưu tư. "Lời này nghe quen quá, ta từng cũng nghe một người nói qua. Ta là thật lòng thích ngươi, thế nhưng chúng ta không thể ở cùng một chỗ. Ngươi không cảm thấy, câu nói này rất giả dối sao?” Húc Nghiêu kinh ngạc thán phục, thì ra nàng cũng là một nữ tử từng bị tổn thương tình cảm. Bữa trưa kết thúc, Lưu Lệ Đan nói một câu: “Ngươi rất giống một người.” "Người nào?" "Người ta từng yêu sâu đậm nhất, lại cũng là người căm hận nhất.” Húc Nghiêu cùng nàng nhìn nhau cười một tiếng, nữ nhân có kinh nghiệm là như thế, ngươi không cần nói với nàng quá khó nghe, nàng tự sẽ tìm cho mình một bậc thang để xuống, ưu nhã xoay người, biến mất thành người qua đường. "Đội trưởng Húc, vậy một người như ta làm hảo bằng hữu của ngươi, có hợp cách không?" "Vinh hạnh chi chí!" Lưu Lệ Đan là một nữ nhân mị lực bắn ra bốn phía, chỉ là vừa khéo không phải là người Húc Nghiêu yêu mà thôi. Húc Nghiêu không tiếp nhận sự truy cầu của Lưu Lệ Đan, nhưng hắn vẫn tìm cách bảo vệ nàng chu toàn. Mấy cảnh viên do Húc Nghiêu ra sức đề cử, bản thân công phu đã rất giỏi, trong một tháng Lưu Lệ Đan triển khai công việc tại Giang Sa thị, cũng không còn xảy ra sự kiện khủng bố nào nữa. Húc Nghiêu suy đoán, án kiện khủng bố của Lưu Lệ Đan này, rất có thể đã có một kết thúc. Sau đó, đội hình cảnh cũng không còn thấy bóng dáng xinh đẹp của Lưu Lệ Đan xuất hiện nữa, lúc đầu Lưu Lệ Đan vẫn còn liên lạc điện thoại với Húc Nghiêu, sau này cũng liền trở thành người qua đường. Đội hình cảnh lại khôi phục dáng vẻ ngày xưa, Mạc Tiểu Tình cũng nỗ lực giả vờ như không có chuyện gì, chỉ là tâm cảnh của nàng đã phát sinh biến hóa. Nàng nỗ lực đè nén tình cảm của mình, thế nhưng vẫn sợ đạt đến bờ vực sụp đổ. Tháng này đội hình cảnh rất nhàn rỗi, Hà Thâm Minh, sư phụ của Húc Nghiêu, không chỉ một lần chạy đến phòng làm việc của Húc Nghiêu, khuyên Húc Nghiêu đi phòng tư vấn tâm lý làm tư vấn tâm lý. Cuối cùng bị Phó cục Hà lải nhải đến mức tai nổi kén, Húc Nghiêu đành phải đáp ứng, thứ ba liền đi. Phòng tư vấn tâm lý của Ly Thiên Phong, Húc Nghiêu lại rất ít khi đến, mặc dù hắn thân là hảo bằng hữu của Ly Thiên Phong. Cho dù là tư giao, Húc Nghiêu cũng cự tuyệt đến phòng làm việc của hắn để hàn huyên chuyện cũ. Mà nay hắn lại bị Phó cục Hà yêu cầu bằng giọng điệu ra lệnh, bắt buộc hắn phải đến đây làm một lần đánh giá tâm lý. Để phòng ngừa Húc Nghiêu đào tẩu, hoặc hảo hữu của hắn Ly Thiên Phong mở cửa sau, còn đặc biệt an bài Lưu Tiểu Ba cùng nhau đến. Một phòng làm việc độc lập ở góc Tây Nam lầu năm chính là phòng tư vấn tâm lý, so với những phòng làm việc có góc cạnh ở tầng dưới, sự trang hoàng ở đây lộ rõ vẻ rất có chủ đích, bố trí được gam màu ấm áp dễ chịu, rực rỡ phong phú. Khi Húc Nghiêu đi vào, trong phòng bay ra từng trận mùi cà phê, còn xen lẫn mùi sữa bò. Thủ nghệ pha cà phê của Ly Thiên Phong thì hắn đã từng chứng kiến qua, so với bất kỳ quán cà phê cao cấp nào ở bên ngoài, hắn càng muốn uống cà phê do Ly Thiên Phong tự mình pha. Húc Nghiêu vừa mới đi vào liền lớn tiếng ồn ào: “A, đến sớm không bằng đến đúng lúc a. Cà phê này thật là thơm, cho hai chúng ta mỗi người một ly đi.” Ly Thiên Phong trên mặt treo nụ cười, hắn đang ở một bên đun nước, hạt cà phê được hắn tinh công tế ma giữa các ngón tay, từng bước chế biến tinh xảo, một ly cà phê nồng thơm liền pha xong rồi. Hắn bưng hai chén cà phê sứ trắng đi tới, một ly đưa cho Lưu Tiểu Ba, một ly đưa cho Húc Nghiêu. Lưu Tiểu Ba lần đầu tiên thấy phòng tư vấn tâm lý lợi hại trong truyền thuyết, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, rụt rè bưng chén cà phê, hỏi một tiếng chào, "Chào Ly giáo sư." Khi Húc Nghiêu nhận lấy cái chén phát hiện, bên trong là sữa bò đang bốc hơi nóng, như gặp phải sét đánh giữa trời quang, hắn tại chỗ suýt nữa thì sái quai hàm. "Tiểu tử ngươi có mang tai không đó? Cái ta muốn là cà phê, không phải sữa bò.” Ly Thiên Phong giả vờ như không nghe thấy, đạm nhiên đáp lại một câu: “Đội trưởng Húc, ngươi hiện tại không cần đề thần.” Húc Nghiêu vẫn còn bộ dạng không thể tha thứ: “Nào có đạo đãi khách như ngươi chứ? Ly Thiên Phong, ngươi nhớ kỹ cho ta.” "Caffeine cũng coi như là một loại chất gây nghiện, liều lượng lớn hoặc phục dụng trong thời gian dài, sẽ dẫn đến nhịp tim thất thường, mà lại cũng rất dễ dàng dẫn phát các triệu chứng loét đường ruột thuộc loại tiêu hóa. Trong sinh hoạt bình thường, tổng lượng caffeine hấp thụ mỗi ngày nên khống chế trong vòng 50 đến 200 miligram, nhưng nếu như vượt quá liều lượng này, cũng rất dễ dàng dẫn đến phản ứng bất lợi. Còn nữa, đối với người bệnh thường xuyên mất ngủ như ngươi mà nói, tốt nhất là nên ít hấp thụ đồ uống có thể đề thần, ngươi nói ta nói có đúng không?” Húc Nghiêu lập tức cảm thấy chính mình rơi vào thế hạ phong, xòe tay: “Được được được rồi, miệng sắc bén như ngươi ta đâu có muốn thắng ngươi. Ta chính là không muốn uống cà phê sao? Đạo lý thì ngươi đổ một đống lớn ra.” Năm phút sau, Ly Thiên Phong từ cái bàn rút ra tập tài liệu, mặt khác lại lấy ra một cây bút, bắt đầu tiến vào chính đề: "Được rồi, vậy chúng ta liền bắt đầu làm đánh giá tâm lý đi.” Húc Nghiêu vừa nghe lập tức từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chính hắn cũng cảm thấy hèn nhát, trong làn mưa đạn hắn còn không sợ, không ngờ lại sợ một cuộc đánh giá tâm lý nhỏ bé. Hắn luôn cảm thấy chuyên gia tâm lý rất tà ác, chỉ cần một động tác nhỏ xíu, hắn liền có thể đoán ra ngươi trong lòng đang suy nghĩ gì. Hảo bằng hữu này của hắn Ly Thiên Phong lại là tiến sĩ tâm lý học từ nước ngoài du học trở về, trong hai năm giao hữu này, Húc Nghiêu lại chưa từng chiếm được ưu thế trên người hắn. Ly Thiên Phong không chỉ cười nhạo: “Nghĩ ta lại không phải hồng thủy mãnh thú, thật ra đánh giá tâm lý cũng chính là lúc ngươi tâm tình thả lỏng nhất hàn huyên với ngươi mà thôi, ngươi không cần thiết khẩn trương.” Hắn vừa nói vừa để Húc Nghiêu nằm trên ghế sô pha, đồng thời cầm một tấm chăn mỏng đắp lên người hắn.