Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 407:  Giấc Mộng Quen Thuộc



Cuối cùng, hắn đã nhớ lại tất cả, tám năm ký ức hắn đã mất đi đã trở về toàn bộ. Em bé trai kia mà hắn vừa nhìn thấy một mực gọi hắn là ca ca, cũng không phải là người khác, mà là đệ đệ của hắn, người một mực đi theo hắn ở viện mồ côi. Húc Nghiêu cũng nhớ ra, dưới ánh nắng chiều tà của một buổi trưa, hắn vốn là đi tìm dì Lưu để tỏ rõ quyết tâm, không ngờ sau khi đi vào, dì Lưu hảo tâm cho hắn uống một chén nước, chẳng bao lâu sau thì mê man, sau đó mắt tối sầm lại rồi ngủ thiếp đi. Đợi đến khi hắn tỉnh lại, khi mở mắt ra lại phát hiện mình đang ngủ trên chiếc giường mềm mại, bốn phía tường được sơn màu xanh da trời, còn dán gạch lát sàn. Hắn đột nhiên nhảy xuống giường, mở cửa ra, lại phát hiện trong phòng khách được trang trí vô cùng xa hoa đang ngồi một cặp vợ chồng. Mà cặp vợ chồng này, chính là cặp vợ chồng đã đến viện mồ côi thăm hắn cách đây một đoạn thời gian. Trong sự chấn động, hắn cũng đã hỏi rõ ngọn nguồn sự việc, thì ra hắn đã được cặp vợ chồng này nhận nuôi. Húc Nghiêu lo lắng hỏi về đệ đệ của hắn, cặp vợ chồng này giống như nổ một quả pháo xịt, lặng im. Hắn khóc lớn làm ầm ĩ, cuối cùng đã biết được chân tướng, cặp vợ chồng này chỉ muốn nhận nuôi một mình hắn, còn đệ đệ của hắn thì liền trực tiếp bị để lại ở viện mồ côi. Hắn cãi cọ làm ầm ĩ muốn đi tìm đệ đệ của hắn, cặp vợ chồng này không chịu, một mực giam hắn lại, dùng lời ngon ngọt thuyết phục, cho hắn những vật chất tốt nhất, dùng lời lẽ mê hoặc để dụ dỗ hắn. Nhưng hắn thờ ơ không động lòng, một tuần sau đó, cặp vợ chồng này bất đắc dĩ đồng ý để hắn quay lại viện mồ côi tìm đệ đệ của hắn. Đó là một buổi trưa nắng đẹp, còn con trai lớn của cặp vợ chồng này, cũng chính là ca ca của hắn, lái xe chở hắn tiến đến viện mồ côi. Vốn dĩ là một cuộc trùng phùng vui vẻ, nhưng tạo hóa trêu người. Xe đi đến một đoạn đường lên dốc quanh co, một chiếc xe tải lớn lao đến đối diện. Không tránh kịp, xe liền trực tiếp lộn xuống. Trong sự cố ngoài ý muốn này, cặp vợ chồng này đã mất đi con trai của họ, còn Húc Nghiêu cũng mất đi ký ức. Cuối cùng tất cả ký ức đã khôi phục hoàn toàn, điều này khiến Húc Nghiêu không thể thích ứng. Thì ra đây chính là chân tướng tàn khốc. Húc Nghiêu toàn thân run rẩy, hắn ngăn không được run rẩy. Thì ra chân tướng đúng là như thế. Cuối cùng cũng hiểu được vì sao Ly Thiên Phong lại gọi là Phục Cừu YM. Vì sao Phục Cừu Giả YM một mực dây dưa hắn, từ trước đến nay căn bản cũng không buông tha hạnh phúc mà hắn có thể chạm tới bên cạnh. Bởi vì trong mắt Phục Cừu Giả YM, năm đó hắn là kẻ phản bội. Mà vị Phục Cừu Giả YM này chính là người đã một mực khổ tâm tính kế, dùng một thân phận khác trở về bên cạnh hắn, có một người xa lạ thâm nhập vào cuộc sống của hắn, trở thành tri kỷ của hắn, huynh đệ – Ly Thiên Phong. Cảm giác đau đớn thấu tim từng trận dâng cao hơn từng trận, Húc Nghiêu ôm đầu lăn trên mặt đất, kêu la ầm ĩ. Nhất thời không thể tiếp nhận đoạn ký ức này, hắn lại càng không biết mình nên đối mặt với vị Phục Cừu Giả Ly Thiên Phong này như thế nào. “Bây giờ ta đếm ba tiếng, 123, sau đó ngươi mở mắt ra. 123, mở mắt.” Húc Nghiêu nghe được chỉ thị quen thuộc này, dường như bị ma ám mà nghe theo chỉ thị của hắn, thoáng cái đã mở to mắt ra. Đón lấy hắn không phải là ánh sáng, mà là một mảng hôn ám đen kịt. Đối diện hắn đang có một chiếc quạt thông gió cũ kỹ đang hô hô chuyển động. Ngay chính giữa căn phòng treo một chiếc đèn trắng đỏ, phát ra ánh sáng vàng yếu ớt. Húc Nghiêu cúi đầu nhìn một cái, mới nhìn thấy mình đang ngồi ở một chiếc ghế gỗ, hắn vừa nhấc đầu liền có thể nhìn thấy Ly Thiên Phong mặt không biểu cảm. Lúc này Ly Thiên Phong không còn là nho nhã thanh tân, càng nhiều hơn chính là một loại âm u giống như ác ma địa ngục. “Húc Nghiêu, hiện tại ngươi hẳn là đã nhớ lại tất cả rồi. Thật ra không cần ta giới thiệu, ngươi hẳn là đã biết ta là ai rồi, giữa chúng ta rốt cuộc có mối duyên nợ gì, đúng không?” Húc Nghiêu dùng tay đẩy đẩy cái đầu dường như muốn nứt ra của mình, “Thì ra là ngươi. Ngươi làm nhiều như vậy chính là muốn báo thù năm đó?” “Báo thù, ha ha ha, ta không cảm thấy dùng hai chữ này, ta cảm thấy là ‘trả lại’. Tất cả những gì ta đang làm bây giờ chính là muốn các ngươi trả lại tội nghiệt mà các ngươi đã phạm phải năm đó.” “Ly Thiên Phong, ta đã nhớ lại tất cả rồi, năm đó quả thật là ta có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi vì sao lại muốn vạ lây những người vô tội bên cạnh ta, mỗi một bạn gái trước của ta, các cô ấy có lỗi với ngươi sao?” Ly Thiên Phong không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm Húc Nghiêu, “Vô tội sao? Các cô ấy đối với ta mà nói thì không là gì cả. Ta chỉ là không muốn nhìn thấy hạnh phúc của ngươi mà thôi.” “Ly Thiên Phong, đồ khốn nạn nhà ngươi!!” “Ha ha ha ha, ta khốn nạn? Ta khốn nạn cũng không bằng ngươi khốn nạn, nói cho cùng, chính ngươi cũng là người ích kỷ nhất.” Húc Nghiêu biết vì sao Ly Thiên Phong lại hận hắn sâu như thế? Năm đó không nói một lời mà rời đi, nếu là bất luận người nào cũng sẽ có oán hận. Húc Nghiêu muốn giải thích. Mặc dù hắn biết bây giờ giải thích với ác ma đã giết người vô số này, hoàn toàn là vô ích. “Ly Thiên Phong, ta biết bây giờ ta nói gì ngươi cũng sẽ không tin, nhưng đó là sự thật. Ta một mình được nhận nuôi cũng không phải bản ý của ta, ta cũng muốn quay lại viện mồ côi tìm ngươi, nhưng lại gặp tai nạn xe cộ trên đường đi đến. Ta đã mất trí nhớ rồi, điều này ta sẽ không nói dối đâu.” Không ngờ lời nói của Húc Nghiêu lại khiến Ly Thiên Phong cười lớn hơn nữa, trong căn phòng trống rỗng chỉ nghe thấy một mình Ly Thiên Phong đang cười to. “Quả nhiên là thật dễ dàng. Liền trực tiếp dùng một câu ‘mất trí nhớ’ liền trực tiếp bỏ qua lỗi lầm mình đã phạm phải năm đó. Ngươi có thể hay không nghĩ ra một lý do có sức thuyết phục hơn nữa không? Trên đời nào có nhiều sự trùng hợp như vậy! Ngươi vừa khéo muốn quay lại tìm ta, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn xe cộ, ngay sau đó ngươi lại mất trí nhớ rồi. Kiểu tình tiết này ta thường xuyên nhìn thấy trong tiểu thuyết và phim truyền hình.” Quả nhiên bây giờ bình tâm mà nói chuyện với Ly Thiên Phong đã không còn khả năng. Ly Thiên Phong bây giờ muốn làm hẳn là làm sao ngược đãi Húc Nghiêu mới có thể giải mối hận trong lòng hắn. “Húc Nghiêu, đã ngươi cảm thấy có lỗi với ta, vậy tốt, ta cho ngươi một cơ hội chuộc tội. Chúng ta lại chơi một lần thoát khỏi mật thất, nếu như ngươi có thể thoát ra ngoài trong thời gian chỉ định, ta không truy cứu nữa.” Ly Thiên Phong thật sâu nhìn Húc Nghiêu nói. Lúc này Húc Nghiêu phát hiện mình có chút không đúng, hắn chẳng những là đầu đau muốn nứt, cảnh tượng trước mắt đều là mơ hồ, một lúc thì mơ hồ, một lúc thì rõ ràng. “Húc Nghiêu, ngươi vừa rồi đã làm gì ta?” “Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là muốn ngươi phối hợp hơn với thôi miên sâu của ta, chỉ là hạ chút thuốc mà thôi.” Húc Nghiêu lúc này mới hiểu được ly cà phê vừa đến đã uống kia căn bản cũng không phải là một ly cà phê đơn thuần. Hắn muốn phản kháng, thế là thét chói tai, “Nếu như ta nói không thể thì sao?” “Húc Nghiêu, ngươi quả nhiên là ngụy quân tử. Miệng nói xin lỗi ta, nhưng không ngờ đến một trò chơi nho nhỏ cũng không dám chơi!” Kế khích tướng của Ly Thiên Phong quả nhiên có hiệu quả, Húc Nghiêu không nói hai lời, “Được, cứ làm theo lời ngươi nói. Ta chỉ biểu thị cảm thấy có lỗi với em bé trai đơn thuần năm đó, còn đối với ngươi không có nửa điểm ý muốn có lỗi, bởi vì ngươi căn bản cũng không phải là đệ đệ kia trong ký ức của ta.” Ly Thiên Phong hừ lạnh một tiếng, đẩy cánh cửa trước mặt ra, lập tức bên trong là một không gian phi thường lớn. Bên trong cơ quan trùng trùng điệp điệp, một mớ hỗn loạn. Bọn họ từ những điểm xuất phát khác nhau lên đường, cuối cùng đi về hướng cùng một đích đến.