Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 391:  Tự có tính toán



"Kỳ thật ngươi không nói, ta cũng có thể hiểu được tâm tình của ngươi." Cục trưởng vỗ vỗ bắp đùi của mình, "Vậy được, nói xem tối hôm qua ngươi có phát hiện gì không?" Húc Nghiêu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức hỏi, "Cục trưởng, Ly Thiên Phong có phải do ngài đặc phê cho vào không?" Cục trưởng nghi hoặc gật đầu, "Đúng vậy, có chuyện gì sao?" "Vậy lúc trước ngài quyết định mướn hắn, hẳn là đã điều tra kỹ lưỡng hồ sơ thân phận của hắn rồi đúng không? Lúc đó ngài hẳn là cũng điều tra rõ ràng rồi chứ, có xảy ra điều gì bất thường không?" Cục trưởng suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Không có gì bất thường, nếu như muốn tiến vào đội hình cảnh của chúng ta, vậy ít nhất phải tiến hành các loại điều tra loại bỏ đối với thân phận của hắn. Lúc đó hắn do ta tuyển dụng, ta cũng đã xem các phương diện hồ sơ thân phận của hắn, không có bất kỳ vấn đề gì." Cục trưởng lúc này mới phản ứng kịp, "Húc Nghiêu, sao ngươi đột nhiên nhắc tới tên chuyên gia tư vấn tâm lý kia? Kỳ thật hắn ở đội hình cảnh của chúng ta coi như là một thân phận tương đối tự do, cũng coi như là có cũng được mà không có cũng chẳng sao." Cục trưởng đột nhiên hiểu ra, "Ngươi hiện tại bắt đầu hoài nghi Ly Thiên Phong?" "Ta cũng không nắm chắc, bất quá sư phụ của ta từng nói, tra án đừng làm theo cảm tính, nếu có một chút khả năng cũng nên liệt hắn vào danh sách kẻ tình nghi. Cho nên ta hiện tại đang phái người theo dõi hắn." Cục trưởng đặt tay dưới cằm, suy nghĩ sâu xa một lát rồi nói, "Phái người theo dõi Ly Giáo sư cũng không khó, thế nhưng chúng ta cũng không có chứng cứ gì chứng minh hắn có liên quan đến vụ án, vả lại thân phận của hắn cũng khá đặc thù... Ly Thiên Phong có thể tự do ra vào thị cục, hơn nữa còn có thể gián tiếp tiếp xúc với người biết tình tiết vụ án, nếu như trong lúc đối chất với hắn, cũng rất dễ dàng rơi vào thế hạ phong bị động." "Cho nên, đây mới càng đáng giá để chúng ta hoài nghi, trước kia chúng ta không phải từng điều tra nói trong đội hình cảnh hoặc là trong phạm vi thị cục có nội gián sao, nhưng một mực từ trước đến nay, cũng không tra được rốt cuộc là ai phải không? Có thể làm được như thế mà không có bất kỳ đầu mối nào chỉ hướng về hắn, vậy thì nói rõ thân phận của hắn là có thể tiến vào đội hình cảnh của chúng ta." "Vương Lệ Na, ta biết ngươi đang làm gì?" Ly Thiên Phong trên tay cầm khăn mặt, trên người đã thay đồ mặc ở nhà, vừa dùng khăn mặt màu trắng lau nước trên đầu, vừa đẩy ra cửa thư phòng. Thế nhưng khiến hắn chấn kinh chính là, hắn đẩy cửa ra, lại nhìn thấy bên cạnh bàn làm việc vậy mà ngoài ý muốn đứng Vương Lệ Na đang cuống quít từ trước máy tính của nàng đứng lên. Ly Thiên Phong chậm rãi đi tới, cẩn thận nhìn lướt qua máy tính một cái, chỉ thấy trên màn hình là đoạn kế hoạch phía sau hắn. Vương Lệ Na nhếch miệng, thần sắc vô cùng hoảng sợ nói, "Anh, đây là thật sao? Anh xác định muốn làm như thế sao? Em sẽ không đồng ý đâu. Anh làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ cuối cùng lại vì một kết cục như thế này sao?" Ly Thiên Phong lập tức đi qua, đóng laptop lại, hơn nữa trực tiếp nhổ phích cắm điện, "Lệ Na, ngươi có thể hay không chỉ cần thanh thản ổn định làm tốt bổn phận của ngươi, những chuyện khác ngươi không quản có được hay không? Coi như anh cầu xin ngươi." Vương Lệ Na đây là lần đầu tiên nhìn thấy Ly Thiên Phong mềm yếu, vậy mà dùng từ 'cầu'. Vương Lệ Na vẫn là một người vô cùng quật cường, đã nói anh của nàng có nguyên tắc làm việc của riêng mình, vậy thì Vương Lệ Na nàng cũng có quyền làm việc của mình. Cho nên Vương Lệ Na âm thầm tính toán một chuyện trong lòng, trên mặt lại thản nhiên trả lời, "Được, đã nói như vậy, ta xác thực không có quyền nhúng tay, ngươi chỉ cần vui vẻ là được." Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng chuông cửa, ánh mắt Ly Thiên Phong ngưng lại, quay đầu nói với Vương Lệ Na, "Bây giờ ngươi nên đi rồi," đồng thời đưa mắt ra hiệu cho nàng. Vương Lệ Na tâm thần lĩnh hội, hiện tại nàng đương nhiên không có khả năng để người khác nhìn thấy nàng ở nhà Ly Thiên Phong, thế là gật đầu, vội vàng thanh trừ hết dấu vết của mình còn lại trong phòng, đẩy ra một mặt tường của phòng khách. Từ đó rời đi, kỳ thật đó là một cánh cửa kéo ẩn, bởi vậy có thể thông hướng một đơn vị khác, cũng có thể thích đáng tránh né người theo dõi ở dưới lầu. Như vậy sẽ không đụng phải người đến tìm Ly Thiên Phong. Ly Thiên Phong kỳ thật đã đoán được người đến là ai, hắn mở cửa, quả nhiên nhìn thấy là Húc Nghiêu. Lúc Húc Nghiêu đẩy cửa mà vào, Ly Thiên Phong đã đang nấu cà phê trong phòng, cả căn phòng tràn ngập mùi vị hơi đắng mà thơm ngát. Ngay một cái chớp mắt mở cửa, hai người đối mặt nhau, trong lòng Húc Nghiêu lộp bộp một tiếng, nhưng vẫn như bình thường mỉm cười nhìn nhau, chỉ là thứ trong ánh mắt hắn đã có một chút khác biệt. Ly Thiên Phong mỉm cười nói, "Gió gì đã thổi người bận rộn đội trưởng Húc đến đây vậy, sao lại có rảnh rỗi đến chỗ ta?" Húc Nghiêu không trả lời hắn, ngửi thấy mùi cà phê, thở sâu một hơi thả lỏng rồi lại phun ra, "Ngươi đang nấu cà phê, tốt quá rồi." Húc Nghiêu trực tiếp đi vào trong phòng khách, hơn nữa nói bảo Ly Thiên Phong rót một ly cà phê cho hắn. Húc Nghiêu nhìn như không hề để ý ngồi xuống ghế sofa, trong thâm tâm đã lén lút quan sát căn nhà của Ly Thiên Phong. Lúc trước hắn đã đến vô số lần, hiện tại xem ra dường như không có gì thay đổi, hắn muốn tìm kiếm một vài manh mối từ đó, thế nhưng trông Ly Thiên Phong hiện tại vẫn giống như một người không đếm xỉa đến, sạch sẽ, trong sạch, không có bất kỳ sơ hở nào. Ly Thiên Phong xoay người đi trở về bếp bắt đầu bận rộn, không lâu sau, trên tay hắn bưng hai ly cà phê nóng hổi, một ly đưa cho Húc Nghiêu, một ly thì đặt ở trên bàn bên cạnh mình, sau đó ngồi xuống đối diện Húc Nghiêu. Ly Thiên Phong bưng chén cà phê uống một ngụm, lơ đãng nói: "Húc Nghiêu, ngươi gần đây mất ngủ còn nghiêm trọng không? Nhưng nhìn ngươi hiện tại trạng thái tinh thần quả thật không tốt, mắt quầng thâm rất nặng. Có phải vụ án vẫn chưa có tiến triển gì đúng không?" Húc Nghiêu lớn tiếng thở dài một hơi, "Ai, quả thật là vậy. Điểm đầu mối duy nhất Vương Lệ Na lại biến mất, đến trước mắt vẫn chưa tìm được." Hắn vừa nói vừa thả tay xuống ly cà phê, tựa thật sâu vào lưng ghế sofa, đồng thời nhắm mắt lại, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Thật không rõ, cuối cùng hắn rốt cuộc muốn giết bao nhiêu người mới bằng lòng bỏ qua. Hiện tại người chết đã đủ nhiều rồi. Kỳ thật chuyện này trước đây đáng lẽ đã nên kết thúc rồi." Ly Thiên Phong nghe ra là ý vị quả quyết của Húc Nghiêu, nội tâm hắn cũng đã thông suốt, chỉ là cố ý giả vờ cái gì cũng không hiểu. "Ly Thiên Phong, hỏi ngươi một chuyện, ngươi gần đây có gặp qua Vương Lệ Na không? Nàng có liên hệ với ngươi không?" "Còn thật không có, ta muốn giúp ngươi cũng chỉ có thể hữu tâm vô lực thôi." Ly Thiên Phong vừa nói vừa đứng lên đi tới trước cửa sổ, vén nửa bức rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài một cái. Ngoài cửa đang ngừng mấy chiếc xe theo dõi, mấy người mặc thường phục giả trang thành người qua đường, nhưng Ly Thiên Phong liếc mắt là đã nhìn ra, những thứ này đều là dùng để giám thị hắn. Ly Thiên Phong cười tà một chút, sau đó xoay người lại, lại là một gương mặt cười nhạt, "Húc Nghiêu, ngươi qua đây nhìn xem, có phải là sắp xảy ra chuyện đại sự gì rồi không? Ngươi xem các thành viên đội hình cảnh của các ngươi đều đã đi theo ta rồi. Mặc dù nói các ngươi giám sát cũng tốt, bảo hộ cũng được, nhưng dù sao vẫn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của ta. Bất quá đối với ta mà nói, những cái này đối với ta mà nói đều không sao cả."