Húc Nghiêu chỉ có thể xuyên qua hào quang nhỏ yếu mà cẩn thận liếc trộm, chỉ thấy trên tay nữ nhân này đang kéo một thứ giống như xích sắt tiến đến gần hắn, chắc hẳn là muốn siết chặt hắn. Tiếng bước chân ngày càng gần, tâm nhãn của Húc Nghiêu như treo lên tận cổ họng, hắn chỉ chờ nữ nhân này đi thêm bốn năm bước về phía mình là sẽ ngay tại chỗ phản kích. Tay Húc Nghiêu chậm rãi sờ về phía thắt lưng quần của mình, lúc này mới phát hiện chính hắn rất ngoan ngoãn mà không mang theo súng lục. Xem ra chỉ có thể nhục bác cận thân. Nghe tiếng bước chân, đại khái chỉ còn ba bước chân, nói thì chậm mà lúc đó thì nhanh, Húc Nghiêu đột nhiên duỗi thẳng đùi phải của mình quét về phía trước một cái, tiếng "bốp" vang lên, trọng lực của nữ nhân nghiêng hẳn, nàng nặng nề mà trực tiếp ngã xuống. Húc Nghiêu bằng tốc độ nhanh nhất vội vàng đứng dậy, nhưng là lại không hề nghĩ rằng trước mắt hắn tối sầm lại, trên thân lập tức cảm thấy có người đè lên, hơn nữa dùng cả hai tay hai chân gắt gao quấn lấy Húc Nghiêu, Húc Nghiêu đứng không vững, té ngã xuống. Dù sao, Húc Nghiêu vừa rồi bị vật nặng đập một cái, đầu óc choáng váng, quay đầu nhìn một cái, mới phát hiện có một vật sắc nhọn băng lãnh đang kề vào cổ của hắn. Hắn không ngờ nữ nhân này lại còn mang theo đao. Húc Nghiêu theo bản năng quay đầu đi, tránh cho đao đâm trúng tĩnh động mạch, nhưng da trên cổ vẫn bị đâm rách một chút. Húc Nghiêu nâng lên chân phải, liều mạng đá về phía sau một cái, cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc của nữ nhân, nhưng nữ nhân này mượn một đòn chưa trúng, bàn tay khác của nàng lại ghì chặt cổ họng Húc Nghiêu, hất cũng không hất ra được. Kỳ thật nói về tố chất thân thể, Vương Lệ Na không bằng Húc Nghiêu. Tố chất thân thể của nữ nhân vốn dĩ không bằng nam nhân, nhưng Vương Lệ Na cũng là thân thủ trải qua huấn luyện bài bản, nàng dán chặt toàn thân lên sau lưng Húc Nghiêu, dưới sự biến hóa cảm xúc bộc phát ra lực lượng cường đại. Nửa người trên của Húc Nghiêu bị quấn chặt, một tay hắn cố gắng gỡ bàn tay của Vương Lệ Na đang kẹt tại cổ họng mình, nhưng tay kia lại chỉ có thể chật vật chống đỡ thứ đang ở trên tay Vương Lệ Na. Vương Lệ Na quả nhiên hung ác, chỉ cần có chút sơ hở, bàn tay nàng cầm chủy thủ không hề dừng lại, trên tay và trên cổ Húc Nghiêu đều đã ra mấy lỗ nhỏ, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng. Máu tươi lập tức văng tung tóe, trong cơn đau đớn và choáng váng vì máu, Húc Nghiêu thật vất vả bắt lấy bàn tay cầm đao của nữ nhân, nhưng là lại vì huyết dịch trơn trượt chảy ra từ tay mà tuột khỏi tay nàng. Húc Nghiêu cũng chỉ đành cái khó ló cái khôn, một phát bắt được mái tóc dài của Vương Lệ Na. Quả nhiên, nữ nhân bị nắm tóc đau đến oa oa thét lên, nhưng tay nữ nhân chết tiệt kia không hề có chút lơi lỏng, đao loạn xạ đâm mạnh vào đầu và cổ Húc Nghiêu. Húc Nghiêu đành phải cố gắng tránh dao của nàng, cũng chỉ đành buông tóc nàng ra, tiếp tục chống đỡ sau gáy. Đột nhiên, ngón tay Húc Nghiêu chạm vào thứ giống như vải vóc, hắn lập tức minh bạch ra, đó hẳn là tay áo của Vương Lệ Na, thế là cái khó ló cái khôn, hắn gắt gao níu lại rồi đột nhiên dùng sức, hung hăng kéo Vương Lệ Na ra. Thế nhưng là không ngờ, Vương Lệ Na không vì tay phải bị thương mà mất đi năng lực tấn công, cánh tay trái nàng vẫn gắt gao khóa chặt cổ họng Húc Nghiêu. Đã đao trên tay không dùng được nữa, Vương Lệ Na đổi dùng miệng, nàng há miệng rộng ra liền trực tiếp táp tới sau cổ Húc Nghiêu. Từng dãy răng của Vương Lệ Na đã ghim thật sâu vào da thịt Húc Nghiêu, khiến Húc Nghiêu đau đến mức thét lên. Nhưng là Vương Lệ Na vẫn như một con tiểu thú ngoan cố gắt gao quấn lấy Húc Nghiêu, trong lúc giãy giụa Húc Nghiêu vận đủ một hơi, hai chân ngồi xổm một cái, cả người bay về phía sau trên sườn dốc, nặng nề mà ngã xuống. Cứ như vậy, hai người liền lăn lộn trên sườn núi, cuối cùng cả hai người đều đồng loạt té ngã xuống đường bên vệ đường. Đầu Húc Nghiêu đâm vào tảng đá và thân cây, tình hình của Vương Lệ Na còn thảm hơn hắn, nàng trực tiếp dán chặt vào sau lưng Húc Nghiêu, giống như một tấm đệm thịt, cú va chạm phải nặng gấp mấy lần so với thân thể Húc Nghiêu, cho nên lồng ngực và lưng bị trọng thương, đợi đến khi nàng dừng lại, từ trong mồm ho ra máu. Thế nhưng là, Vương Lệ Na này lại có lực lượng vô cùng vô tận dường như, nàng vẫn không thuận theo không buông tha, cả người lại một lần nữa cố gắng khóa chặt lấy Húc Nghiêu trên thân. Miệng nàng vừa thổ huyết, vừa cầm đao yếu ớt đâm vào thân Húc Nghiêu. Hiện tại Húc Nghiêu cũng đã tinh bì lực tẫn, toàn thân trên dưới có vô số vết thương. Hắn mắt thấy bàn tay Vương Lệ Na nắm chủy thủ liền muốn đâm tới thân thể mình, nhưng là đã không còn nửa điểm sức phản công. Chỉ là kình đạo Vương Lệ Na cầm đao trên tay phi thường cạn, nhẹ nhàng đâm vào da thịt Húc Nghiêu, thậm chí còn không cảm giác được đau đớn. Dưới thời cơ này, Húc Nghiêu hắn chỉ có một ý niệm kiên định, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải bắt sống Vương Lệ Na. Nhưng là trên thực tế, điều Húc Nghiêu không thể lý giải chính là, hắn vật lộn với Vương Lệ Na lâu như vậy, vậy mà không có kẻ đứng sau nào ra giúp đỡ. Lẽ nào suy đoán của hắn sai rồi, kẻ đứng sau căn bản cũng không cùng nhau tới mộ viên, hắn chỉ là thông qua vô tuyến điện điều khiển Vương Lệ Na. Húc Nghiêu dùng sức giãy giụa bò lên, hắn đã cảm giác được sự tình có chuyển cơ. Lúc này Vương Lệ Na đã bị thương phi thường nghiêm trọng, nàng căn bản đã không thể sản sinh ra chút chi lực uy hiếp nào. Húc Nghiêu chỉ nhẹ nhàng bắt lấy tay của nàng uốn một cái, Vương Lệ Na bị đau kêu to, đao trên tay rớt xuống đất. Hiện tại tình thế đã đảo ngược, Húc Nghiêu phản khách vi chủ, trực tiếp bẻ tay phải của Vương Lệ Na ra phía sau, đồng thời nhặt đao trên mặt đất kề vào cổ của nàng. "Hiện tại, ta cho ngươi một cơ hội, để ngươi cùng chủ nhân của ngươi bẩm báo một chút hoàn cảnh hiện tại của ngươi. Ta nói cái gì ngươi phải nói cái đó?" Vương Lệ Na không nói lời nào. "Hiện tại ngươi có thể nói với người chỉ thị ngươi: hắn phải nói cho ta biết Mạc Tiểu Tình ở đâu, bằng không tính mạng này của ngươi sẽ đoạn tống trong tay ta!" Không ngờ Vương Lệ Na ngược lại là phi thường có cốt khí, nàng khạc một tiếng, nhổ bãi máu và nước bọt trong miệng xuống đất, lớn tiếng thét lên, "Ngươi giết ta đi. Chủ nhân của ta căn bản cũng không quan tâm sống chết của ta. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như ta chết, chủ nhân của ta nhất định sẽ khiến Mạc Tiểu Tình mà ngươi yêu sâu đậm chôn cùng!" Húc Nghiêu không muốn nghe lời vô nghĩa, trực tiếp duỗi tay vào trong lỗ tai phải của Vương Lệ Na, quả nhiên mò ra một cái tai nghe Bluetooth. Húc Nghiêu đeo vào tai của mình, bên kia quả nhiên truyền đến giọng nam trầm ấm, "Nghe thấy xin trả lời, Lệ Na ngươi hiện tại không sao chứ? Bị thương không? Ta đã ở trên đường tới." "Kẻ báo thù ym đừng có mà không sao nha." Húc Nghiêu đối với tai nghe Bluetooth nói. Bên kia rất nhanh liền truyền đến giọng nói vội vàng, "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động đến một cọng lông măng nào của Lệ Na!" Âm thanh truyền đến từ trong tai nghe Bluetooth đã qua xử lý, cho nên Húc Nghiêu căn bản là không thể nghe ra người này là ai.