Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 361:  Rừng rậm khủng bố



Mạc Tiểu Tình đi theo Hoàng tỷ đẩy cửa ra, chân vừa mới bước ra ngoài, Hoàng tỷ phía trước lại thất thanh kêu to. "Làm sao vậy, Hoàng tỷ?" "Ngươi nhìn, trong căn phòng này thật là khủng khiếp." Mạc Tiểu Tình tiến lên mấy bước, thuận theo phương hướng ánh mắt của Hoàng tỷ ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy phía trước có một cây thập tự giá bằng gỗ. Phía trên đang trói một nữ nhân đẫm máu, trên thân đang có máu từng giọt từng giọt rơi xuống. Hoàng tỷ đã sợ đến mức thân thể co rút không ngừng lùi lại về phía sau, bờ môi khô cạn không ngừng run rẩy, cả người trắng bệch giống như một tờ giấy trắng, thân thể run rẩy như lá rụng vậy. Mạc Tiểu Tình cũng căng thẳng đến tim đập nhanh hơn, tiếng hô hấp thô trọng trong hoàn cảnh rất yên tĩnh dị thường thanh tỉnh. Đột nhiên, bên ngoài có ánh sáng, Mạc Tiểu Tình lường trước tình huống không ổn, lập tức kéo Hoàng tỷ co người lại phòng phía sau, chỉ là cửa mở ra một chút, nhìn ra bên ngoài. Nữ nhân trên thập tự giá không chết, nàng đột nhiên thanh tỉnh lại, liều mạng giãy dụa tê tâm liệt phế kêu khóc, thì ra vừa rồi có ánh sáng, là bởi vì có hai người đi vào. Bọn họ cầm trên tay đao nhọn hình thù kỳ lạ, đang từng bước một đi về phía nữ nhân kia. Khi tử thần rời nữ nhân kia càng ngày càng gần, nữ nhân kia bắt đầu kêu khóc từ tận nội tình bên trong, cho đến khi âm thanh càng ngày càng yếu. Nữ nhân kia đột nhiên mềm nhũn ra, nheo mắt lại, toàn thân run rẩy, miệng run rẩy muốn nói gì đó, nhưng là lại không phát ra được nửa phần âm thanh. Chỉ là nghe giống như là rộn rộn ràng ràng, như tiếng kêu của côn trùng vậy. Mạc Tiểu Tình lấy hết dũng khí nhìn một cái bàn đạp của thập tự giá kia, thì ra phía trên vẽ một bức họa, mà một bức họa này, nàng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Mạc Tiểu Tình đột nhiên minh bạch ra, bức họa này nàng từng nhìn thấy, chính là bức họa quỷ dị trong hành lang tranh kia gọi là «Mỹ Mộng», không ngờ bàn đạp dưới thập tự giá cũng có bức họa này. Chỉ thấy một nam nhân đè cánh tay của nữ nhân, một nam nhân khác thì cẩn thận buộc chặt hai chân của nữ nhân kia lại cùng một chỗ. Hoàng tỷ đã sợ đến không được, suýt chút nữa liền muốn kêu lên, Mạc Tiểu Tình vội vươn tay ra, trực tiếp che miệng của nàng lại. Kỳ thật lúc này Mạc Tiểu Tình cũng giống vậy, cảm thấy vô cùng kinh khủng, bởi vì nàng nhìn thấy nam nhân kia đang cầm đao nhọn trực tiếp từng đao từng đao cứa xuống thân người nữ nhân, hơn nữa còn từ phía trên loại bỏ ra từng khối thịt xuống. Mạc Tiểu Tình biết, bây giờ phải thừa cơ chạy đi. Nàng cẩn thận len lén nhìn một lát, hai nam nhân kia hoàn toàn chỉ lo thu thập nữ nhân trên thập tự giá, căn bản là không có tâm trạng nhìn về phía sau. Bây giờ chính là thời cơ chạy ra ngoài. Mạc Tiểu Tình đưa mắt ra hiệu với Hoàng tỷ, Hoàng tỷ lập tức tâm thần lĩnh hội, khi Mạc Tiểu Tình giơ ba ngón tay lên, nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi sát góc tường, khom lưng chậm rãi di chuyển về phía cánh cửa bên ngoài. Cuối cùng nửa phút sau, các nàng đi đến cửa, trực tiếp xông ra ngoài. Khi các nàng đi ra ngoài, càng khiến các nàng chấn kinh hơn là, phát hiện các nàng bây giờ đang ở trong một khu rừng rậm rạp. Điều này khiến Mạc Tiểu Tình cảm thấy kỳ quái, ở đây tất cả đều là lá cây màu đen, cành cây màu đen, mang lại cho nàng một cảm giác âm u vô cùng áp lực. Một số độc vật hình rắn quấn quanh thân cây cao gần trăm trượng kia, đồng tử hình thoi băng lãnh không có bất kỳ nhiệt độ nào gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng của người tới. Mạc Tiểu Tình tỷ và Hoàng tỷ nhìn thấy những độc vật hình rắn hình thù đáng sợ này, lông tơ trên người vẫn từng cây từng cây dựng đứng lên. Nhưng là các nàng vẫn không chút do dự trực tiếp lao về phía trước, bởi vì các nàng biết chỉ có chạy nhanh nhất, càng xa càng tốt. Mạc Tiểu Tình vừa nhấc đầu lên, phát hiện hơi có ánh nắng mặt trời chiếu vào, nhưng rất hôn ám, hẳn là thời điểm buổi chiều. Khi mặt trời lặn về tây, thân ảnh của các nàng trên mặt đất càng gầy càng dài ra, giống như sợi chỉ mỏng. Mạc Tiểu Tình chỉ lo liều mạng chạy về phía trước, nàng căn bản không dám nhìn về phía sau, cho đến khi hai người các nàng thở hổn hển, không có cách nào tiếp tục đi về phía trước mới dừng lại. Sau khi lại tìm được một gốc cây to thô ráp và rụng lá thích hợp, các nàng ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc đó, Mạc Tiểu Tình luôn cảm thấy có người đi theo phía sau các nàng. Những giọt mưa lớn như hạt đậu lúc chậm lúc nhanh, hỗn loạn gõ vào miệng huyệt động sáng sớm, cùng khu rừng rậm rạp đen kịt, để tuyên cáo sự đến của trận mưa. Mạc Tiểu Tình nhìn một cái lên bầu trời, khẽ thở dài, vùi thật sâu khuôn mặt vào lớp áo mỏng của mình, cố gắng muốn làm ấm chiếc mũi đông cứng, cho dù không có bao nhiêu hiệu quả, ít nhất hành động này cũng có thể khiến chính mình cảm nhận được một chút ấm áp trong lòng. Mạc Tiểu Tình hơi hoảng hốt rồi, nàng vốn tưởng rằng nơi mình bị bắt cóc nên không xa thành thị, nhưng là sau khi ngất đi lại tỉnh lại vậy mà phát hiện chính mình lại đang ở trong một khu rừng rậm không thấy biên giới rộng lớn. Đồng thời, điều càng khiến nàng nghi hoặc là, rõ ràng lúc đó trong xe đều có năm đồng sự, nhưng bây giờ nàng lại cùng Hoàng tỷ ở chung một chỗ, vậy ba đồng sự khác bây giờ lại thân ở nơi nào chứ? Đột nhiên, Mạc Tiểu Tình nhìn thấy phía trước có một nhà gỗ, nhịn không được đi về phía căn nhà kia. ——