Nữ y tá hơi nheo mắt, cẩn thận hồi tưởng, nhưng vẫn lắc đầu. "Ta không có ấn tượng. Ta chỉ nhớ ta từ trong nhà vệ sinh đi ra, sau đó ta đang đi trên hành lang thì đột nhiên có một bóng người từ phía sau nắm lấy miệng của ta, trực tiếp kéo ta vào trong lối đi cầu thang. Ta liều mạng giãy giụa, muốn gỡ bàn tay đang bịt miệng của hắn ra, nhưng ta không thành công. Chẳng mấy chốc ta liền cảm thấy ý thức của mình càng mơ hồ, nhưng ta cưỡng chế khiến mình mở to mắt, quay đầu nhìn một chút khuôn mặt người kia. Không thấy rõ ràng, cái gì cũng không thấy." Húc Nghiêu lại hỏi: "Vậy ngươi thấy trên người hắn có đặc trưng gì khác biệt không, trên tay hoặc là cổ?" Lúc này, ánh mắt nữ y tá đột nhiên sáng lên, "Ta nhớ ra rồi, khi tay hắn tới gần ta, ta mở mắt nhìn thấy trên mu bàn tay đang nắm miệng của ta có một hình xăm." Sau khi Húc Nghiêu nghe xong lập tức lấy ra giấy và bút, "Vậy ngươi còn nhớ không? Bây giờ vẽ xuống." Nữ y tá dựa vào ký ức mơ hồ của mình, phác họa trên giấy, "Chỉ biết đại khái đường nét, là hình xăm hình tam giác, ở giữa tựa như là một thanh kiếm." Húc Nghiêu lại hỏi nữ y tá một số vấn đề, xác định nàng chỉ biết manh mối hình xăm này, mà Húc Nghiêu khi giao thủ cùng người kia, có thể hiểu rõ chiều cao cân nặng của kẻ tình nghi, là nữ tính. Nữ nhân có hình xăm trên mu bàn tay phải giả trang thành nhân viên vệ sinh, xông vào phòng bệnh của Trần Lão giết hại ông ta, đến tột cùng đây là xuất phát từ động cơ giết người gì đây? Húc Nghiêu vô cùng chấn kinh, hắn cho rằng vụ án tử vong trên Hải Đảo đã kết thúc, dù sao Đỗ Học Minh và Trần Tân Phú đều đã bị bắt rồi. Thế nhưng hiện tại lại một lần nữa xuất hiện kẻ tình nghi thần bí. Hồi tưởng lại đặc trưng thân thể của những người trong gia tộc Trần Lão, cũng không có đặc trưng của một người nào giống như nữ nhân này. Kẻ tình nghi này chí ít cao trên 1 mét 75, hơn nữa thân thủ lợi hại, vừa nhìn đã biết là người thường ngày thích rèn luyện. Nhìn thuật chiến đấu của nàng tuy hơi kém hơn Húc Nghiêu, nhưng tuyệt đối thường ngày cũng đã trải qua huấn luyện có hệ thống. Húc Nghiêu cảm thấy trong lòng phiền não, lại nhịn không được từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc đặt lên miệng, châm lửa. Tại sao Trần Lão vừa mới tỉnh lại, lại bị người hãm hại bằng độc thủ thảm như vậy? Húc Nghiêu đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo, chẳng lẽ án mạng trên Hải Đảo vẫn chưa kết thúc, chẳng lẽ phải giết tất cả thân thuộc của Trần gia, mới sẽ dừng lại sao? Mạc Tiểu Tình khá lo lắng cho tình trạng mắt của Húc Nghiêu, cho nên nhân lúc có khe hở đi ra, lại phát hiện Húc Nghiêu đang ở trên hành lang hút thuốc liên tục từng điếu một. "Đội trưởng Húc, sao anh lại hút thuốc rồi?" Húc Nghiêu quay đầu lại, hỏi một câu, "Thế nào rồi, Nhã tỷ xem thi thể nói thế nào?" "Nhã tỷ nói, thời gian tử vong của Trần Lão đại khái vào khoảng một giờ trước, có thể là ngay trước đó không lâu khi chúng ta đến tầng năm bệnh viện thì ông ấy đã bị hại. Một người nhân viên vệ sinh thần bí lướt qua chúng ta kia, cực kỳ có khả năng là hung thủ. Đội trưởng Húc, anh đã hỏi nữ y tá hôn mê kia chưa, nàng nhìn thấy khuôn mặt của kẻ tình nghi đó chưa?" Húc Nghiêu đem tờ giấy trong túi ra đưa cho Mạc Tiểu Tình xem, "Không có, nàng chỉ biết trên mu bàn tay của kẻ tình nghi có một hình xăm hình dạng như vậy." Mạc Tiểu Tình bắt đầu suy đoán, "Đội trưởng Húc, anh không thấy rất kỳ quái sao? Chúng ta vừa mới nhận được tin tức Trần Lão đã tỉnh lại, sao ngay sau đó lập tức đã phát hiện Trần Lão bị hại. Việc này có phải là quá khéo rồi không? Trước đó không lâu đã từng xuất hiện sự kiện hacker xâm lấn, lúc đó mạng đột nhiên bị ngắt, cũng được chuyên gia xác nhận là có người ở bên trong đồn cảnh sát cấu kết với bên ngoài." Húc Nghiêu hỏi ngược lại một câu, "Ngươi cũng cho rằng trong đồn cảnh sát quả thực có nội gián sao?" "Ta cảm thấy cực kỳ có thể, chỉ là không cách nào đoán được dụng ý của đối phương. Hung thủ biết người của cảnh sát muốn đến hỏi thăm Trần Lão, sau đó Trần Lão bị giết hại, rất rõ ràng là có người không muốn chúng ta từ miệng của Trần Lão biết được thông tin vô cùng kiêng kỵ đối với bọn họ." Húc Nghiêu nghĩ đến lần này mình đến tìm Trần Lão hỏi chuyện, chẳng qua là muốn hỏi thăm một ít tình huống về tầng hầm ngầm của Hải Đảo, còn có một ít chuyện về Viện nghiên cứu sinh vật năm đó hắn đã thành lập. Thế nhưng hiện tại những bí mật này cũng có thể phong tồn rồi. Hành vi giết người bịt miệng lần này của hung thủ, ngược lại đã kích thích lòng hiếu kỳ của Húc Nghiêu, hắn nhất định phải truy nguyên tận gốc, một mực truy tra cho đến cùng. Húc Nghiêu dập tắt điếu thuốc trong tay vào trên lan can, trực tiếp vứt điếu thuốc vào trong thùng rác, hắn lại một lần nữa trở lại hiện trường vụ án chỉ huy công việc. Hắn vừa đi vào phòng bệnh, phát hiện bên cạnh phòng bệnh của Trần Lão đang ngồi một lão nhân già nua lưng hơi cong —— Trương Quản gia. Nét mặt của hắn cực kỳ đau khổ và u sầu, Húc Nghiêu cần đi tới, vỗ vỗ vai Trương Quản gia, "Hãy nén đau thương, Trương Quản gia phải bảo trọng thân thể." Trương Quản gia nức nở, "Đây là tạo nghiệt gì chứ, sao đột nhiên trong nháy mắt Trần gia liền tan rã rồi." Húc Nghiêu nói một câu, "Trương Quản gia, ta có thể cùng ngươi nói chuyện riêng không? Cảnh sát chúng ta cũng muốn nhanh chóng bắt được hung thủ, cho Trần gia một lời giải thích, cho nên hi vọng ngươi có thể đem tất cả những gì ngươi biết nói cho cảnh sát, không chút nào bảo lưu." Trương Quản gia lau lau nước mắt khóe mắt, kiên nghị đứng người lên, "Được, chỉ cần có thể cho Trần gia một lời giải thích, bắt được hung thủ giết Trần Lão, ta toàn lực phối hợp." Húc Nghiêu trực tiếp dẫn Trương Quản gia đến phòng bệnh trống bên cạnh, hơn nữa đóng cửa lại. "Trương Quản gia, ngày ta mới tới Hải Đảo, con trai của Trần Lão mất tích, ngươi cũng đã từng tìm ta, tiết lộ cho ta một thông tin chính là, Trần Lão đã biết từ lâu ông ấy tựa như sẽ xảy ra ngoài ý muốn vào lúc đại thọ 60 tuổi. Hơn nữa chuyện này ngươi cũng biết, vậy ta muốn hỏi một chút, Trần Lão chính hắn là như thế nào dự đoán được một số chuyện này?" Trương Quản gia thở dài thườn thượt, "Ai. Chúng ta nào có năng lực dự đoán gì, chẳng qua là Trần Lão ông ấy đã từng nhận được một cuộc điện thoại, từ đó về sau, ông ấy cả ngày hoang mang lo sợ không nghỉ ngơi được, gặp ác mộng, mất ngủ, cuối cùng dẫn đến bệnh tim của hắn tái phát, rồi hôn mê." "Trong điện thoại là nội dung gì?" Húc Nghiêu chấn kinh hỏi. Trương Quản gia hai tay vặn xoắn vào nhau ra sức xoa bóp, mím chặt môi, ánh mắt phiêu dạt, thần tình phi thường mất tự nhiên. Húc Nghiêu nhịn không được nói lớn, "Trương Quản gia, giờ này rồi, ngươi chẳng lẽ còn muốn có điều giấu diếm sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bây giờ người chết chưa đủ sao?" Trương Quản gia thở ra một hơi dài, "Ai, ta nói, ta toàn bộ đều nói. Kỳ thực ta đến trước mắt mà nói cũng không hiểu tại sao cuộc điện thoại kia lại có uy hiếp lực lớn như vậy, Trần Lão nói cùng ta có người liền nói với hắn một câu: Muốn hắn long trọng tổ chức một buổi tiệc thọ 60 tuổi, hơn nữa đem toàn bộ con cái của hắn đều gọi về, ngoài ra còn muốn mời người của đội cảnh sát hình sự thành phố Giang Sa đến Hải Đảo." Húc Nghiêu vừa nghe, vô cùng kinh ngạc, hắn không cách nào tưởng tượng đúng là một cái kết cục như thế, hóa ra ngay từ đầu đã nhảy vào một cái bẫy. "Vậy thì Trương Quản gia, Trần Lão đã nhiều năm hô mưa gọi gió trên thương trường, sớm đã có phách lực và năng lực xử lý mọi việc một cách trầm tĩnh lạnh nhạt nhất định, đến tột cùng là một loại lý do gì có thể khiến hắn tâm cam tình nguyện làm như vậy?"