Trần Hưng Phú một khắc không dám dừng lại, một đường phóng nhanh trên quốc lộ. Sau khi lái xe nửa giờ, xe của hắn lại một lần nữa theo định vị đi vào cầu vượt Thiên Nguyên lộ. Xe của Trần Hưng Phú chạy một vòng trên cầu vượt rồi rẽ vào Ngân Bồn đại lộ. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên trong đêm tối, chói tai mà đột ngột. Lòng Trần Tân Phú thắt lại, hắn cố trấn an lòng mình, xe cảnh sát này hẳn không phải nhắm vào hắn mà đến. Hắn ổn định tâm thần tiếp tục lái về phía trước, nhưng phát hiện âm thanh tiếng còi cảnh sát phía sau hắn càng ngày càng lớn. Nhìn trên gương chiếu hậu, phía sau hắn chí ít có năm chiếc xe đang truy đuổi. Trần Tân Phú hoảng hồn, vội vàng đổi làn đường, xuyên qua giữa dòng xe. Xe cảnh sát phía sau cũng bám sát theo, gắt gao theo sát hắn. Hắn ứng biến kịp thời, từ con đường một chiều bên trái, rẽ ngoặt vào. Hắn đi thêm về phía trước chưa đến hai phút, bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng phía trước vô cùng chói mắt. Hơn nữa, phía trước ánh sáng có một hàng chướng ngại vật trên đường, phía sau là những chiếc xe cảnh sát xếp hàng chỉnh tề, cảnh sát xen kẽ trong đó. Trần Tân Phú lúc này mới phản ứng lại, đường của mình bị ngăn chặn, bị tấn công từ cả trước và sau, hắn không đường thoát thân. Chó cùng rứt giậu, Trần Tân Phú quyết định liều mạng một lần. Hắn đạp chân ga tới cùng, tiếng xe ầm ầm, Trần Tân Phú không muốn sống xông về phía trước. Bên tai hắn vang lên tiếng truyền ra từ loa phóng thanh. "Trần Tân Phú nghe rõ đây, nhanh chóng dừng xe đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng." Trần Tân Phú nhìn về phía trước, phát ra tiếng cười hô hố, chẳng những không dừng lại, chân ga càng đạp đến vang lên tiếng ầm ầm. "Muốn chết cùng chết!" —— Khi xe của hắn lao vút qua, hắn nhìn thấy từ kính chắn gió một màn khuôn mặt kiên nghị và quen thuộc kia. Vị cảnh sát tên Húc Nghiêu đang hữu lực giơ tay phải lên, trong tay nắm chặt khẩu súng. Phanh phanh, chỉ nghe mấy tiếng súng vang lên. Trần Tân Phú cảm nhận được xe của mình không bị khống chế, xoay vài vòng rồi lật nhào. Bang đùng! Lốp xe bên phải nổ tung, xe mất phương hướng, đánh về phía cái cây lớn bên cạnh. Xe lật nghiêng, Trần Tân Phú trên không trung xoay mấy vòng, đầu đập xuống đất rơi xuống. Hắn có thể cảm nhận được một cỗ dòng máu nóng đang từ trán của hắn từng cỗ từng cỗ chảy xuống. Rồi sau đó, mắt tối sầm lại, hắn ngất đi. —— Khi Trần Tân Phú tỉnh lại, giương mắt nhìn thấy là ánh sáng chói mắt của bóng đèn trên trần nhà, và bức tường trắng xanh. Hắn nhìn mình bị quấn như bánh chưng nằm ở trên giường, đoán rằng đây hẳn là bệnh viện. Trần Tân Phú giương tai ra liền có thể nghe thấy tiếng đối thoại ngoài cửa: "Chào bác sĩ, bệnh tình của Trần Tân Phú thế nào rồi? Hôm nay tôi có thể hay không vào trong hỏi hắn mấy câu?" "Bệnh nhân quả thực đã tỉnh rồi, nhưng là vẫn còn khá yếu. Nếu các anh vào trong hỏi thăm, tốt nhất đừng vượt quá nửa giờ." Theo một tiếng "được", cửa phòng bệnh nơi Trần Tân Phú đang ở bị mở ra, một nam nhân trên cằm toàn râu ria bước vào. Trần Tân Phú không xa lạ gì với hắn, tất cả mọi người đều gọi hắn là Húc đội trưởng. Hắn đi từ từ đến cạnh giường của Trần Tân Phú, nói một tiếng, "Trần tiên sinh, ngươi tỉnh rồi à?" Trần Tân Phú không để ý đến hắn. "Trần Tân Phú, ta tin rằng ngươi hẳn là biết ta hôm nay vì sao lại đứng ở đây?" Trần Tân Phú cố ý giả vờ lắc đầu. "Ngươi không cần thiết phải giả vờ, ta đã hỏi bác sĩ rồi, đầu óc của ngươi rất tỉnh táo. Để tiết kiệm thời gian, ta liền trực tiếp đi vào vấn đề chính: Ngươi có phải hay không đã tham gia vào vụ án giết người trên đảo? Trên đảo tổng cộng xảy ra sáu vụ án giết người, có phải là ngươi ở sau lưng thao túng?" Trần Tân Phú vẫn không nói chuyện, và nhắm mắt lại. Húc Nghiêu không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Trần Tân Phú, ngươi đừng tưởng rằng ngươi không nói chuyện, ngươi liền có thể miễn đi tội ác." Cuối cùng, Trần Tân Phú giương mắt, lạnh nhạt nói một câu: "Húc đội trưởng, ngươi muốn biết cái gì?" Húc Nghiêu lật mở sổ khẩu cung trong tay mình, và lấy ra cây bút: "Ngươi, tính danh, địa chỉ, số chứng minh thư chứ?" Trần Tân Phú theo thứ tự nói, không có bất kỳ cảm xúc nào. Húc Nghiêu lại hỏi: "Tôi từ tầng hầm quán cà phê của ngươi tìm ra rất nhiều vật chứng quan trọng, nơi đó chính là nơi Trần Tân Kiều giấu kín, và chúng tôi tìm thấy sổ ghi chép của nàng, bên trong hoàn hoàn chỉnh chỉnh ghi lại sự thật và quá trình phạm tội của nàng. Tôi lại một lần nữa hỏi ngươi, ngươi có phải là đồng mưu của Trần Tân Kiều?" "Phải." Trần Tân Phú ánh mắt ngây dại nhìn về phía trước, trả lời rất lạnh nhạt. Húc Nghiêu nghe xong hơi chấn động, hắn không nghĩ tới Trần Tân Phú lại như thế dễ dàng nhận tội. Tuy cảnh sát của họ lục soát được sổ ghi chép, nhưng bên trong không có bất kỳ chứng cứ thực tế nào có thể lên án Trần Tân Phú là đồng mưu của vụ án. Húc Nghiêu gõ gõ, nói: "Vậy ngươi hãy từng cái nói rõ ràng quá trình phạm tội của ngươi. Đến tột cùng ngươi là xuất phát từ nguyên nhân gì, vậy mà ra tay giết chết người thân nhất của chính mình?" Trần Tân Phú không cho là đúng đáp: "Húc đội trưởng, ngươi nói câu này sai rồi, ta không phải đang giết bọn họ, ta là đang giúp bọn họ thoát khỏi bể khổ. Nhân thế quá nhiều khổ nạn, thoát khỏi sự trói buộc của thể xác mới là cảnh giới cao nhất." Nghe một bên nói bậy nói bạ những lời nói lung tung từ miệng Trần Tân Phú đọc lên, hắn rất muốn đi lên đấm hắn hai quyền. Nhưng là Húc Nghiêu biết vạn lần không ra tay được, nhưng ngăn không được sự tức giận. "Trần Tân Phú, ngươi đừng giở trò với ta. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đánh chiêu trò với cảnh sát liền có tác dụng!!" Trần Tân Phú lại một mặt mờ mịt, dáng vẻ rất uất ức: "Húc cảnh quan, ta không nói sai a, từng câu của ta đều là thật." "Ngươi và Trần Tân Kiều đồng mưu rõ ràng là coi trọng vị trí người thừa kế của tập đoàn Trần thị, cho nên lợi dụng Trần Tân Kiều giúp ngươi diệt trừ những người khác. Chỉ là ta thật sự không thể nghĩ tới ngươi lại có năng lực phản trinh sát cao siêu như vậy. Ngươi đem tất cả những người trong Trần gia có thể chia rẽ và chống đối với ngươi đều loại bỏ, ngươi thành công trở thành người thừa kế duy nhất của Trần gia. Cuối cùng ngươi thắng rồi, phải không?" Trần Tân Phú vẫn ánh mắt ngây dại lắc đầu: "Ta là vì tranh giành tài sản ư, ta là người tầm thường như vậy sao! Ta từ trước đến nay đối với tiền tài vật hoàn toàn không có hứng thú. Đúng rồi, vậy ta vì sao lại phải giết người chứ? Ta không biết, có lẽ là ta đồng tình với Ngũ muội, đồng thời cũng căm ghét thế giới này quá nhiều bó buộc và quy tắc. Xã hội gì thế này, kế thừa công ty chẳng phải nên là người có khả năng lên sao, lại có lớn nhỏ có thứ tự!" Húc Nghiêu khinh miệt cười lạnh: "Ngươi cuối cùng đã nói ra lòng của mình. Tất cả đều vì một chữ lợi, quả nhiên chữ lợi đứng đầu một cây đao. Ngươi vì được đến gia tài bạc triệu của cha ngươi, ngươi lại có thể tàn nhẫn đến mức không đếm xỉa đến tình nghĩa tay chân, tình nghĩa chung gối, ngươi nói ngươi vẫn là người sao?"