Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 273:  Suy đoán về tầng hầm



Húc Nghiêu nhìn thấy một màn trước mắt này thật ra là chấn kinh, hắn ở trong đầu đem những vụ án mạng xảy ra gần đây tiến hành chỉnh hợp. Hắn một mực cảm thấy bản thân mình trong lúc suy đoán tình tiết vụ án thiếu một khâu, có một chỗ không được nối liền. Hiện tại cuối cùng cũng làm rõ rốt cuộc là chỗ nào không đúng, bởi vì từ đầu đến cuối, phương hướng hắn suy đoán đã sai. Húc Nghiêu chính mình cũng không thể hiểu được vì sao, bọn họ khi phán đoán tình tiết vụ án lại đem Trần Hưng Phú loại bỏ ra ngoài. Có thể là trong từng vụ án, hắn xác thực không có bất kỳ điểm nghi ngờ nào. Chẳng lẽ Trần Tân Phú mới là đồng phạm của Trần Tân Kiều sao? Hắn làm nhiều như vậy, chẳng qua là muốn lấy được người thừa kế của gia tộc xí nghiệp. Húc Nghiêu từng điều tra Trần Hưng Phú, hắn quả thật một mực từ trước đến nay đều đạm bạc danh lợi, vốn dĩ một mực ở nước ngoài tự do tự tại, nhưng là bị Trần lão gia tử ép trở về trong nước. Hắn sau khi tiến vào công ty liền tiến hành cải cách mạnh mẽ, làm cho thành tích của công ty càng tăng lên một tầng. Có điều hắn rất sớm trước đây đã từng biểu thị thái độ, đối với việc quản lý công ty không có hứng thú, chẳng qua là muốn hoàn thành đạo hiếu, dù sao cha hắn cũng già rồi. Tại đây, Húc Nghiêu mới chính thức cảm nhận được lòng người khó lường. Nếu Trần Tân Phú thật sự là hung thủ, vậy thì hắn che giấu cũng thật là tốt. Trái tim của hắn có bao nhiêu cẩn mật, mới có thể thoát khỏi cảnh sát một lần lại một lần điều tra và hoài nghi. Húc Nghiêu vẫn một mực ở tầng hầm dùng đèn pin chiếu đi chiếu lại, hắn quan sát đỉnh đầu, sờ một chút vào tường, nghi hoặc hỏi: "Tầng hầm này hình như không cách quá xa vị trí tầng hầm mà Trần Tân Ngọc bị thiêu chết." Húc Nghiêu vừa nói vừa tròng mắt đảo nhìn bốn phía, đột nhiên nói một câu, "Đi thôi, chúng ta lập tức trở về." Mạc Tiểu Tình nhanh chóng đi theo phía sau Húc Nghiêu, trên đường đi nhanh như ngựa phi đến phòng họp tạm thời của tiểu dương phòng. Húc Nghiêu trên đường đi không hề nói chuyện với Mạc Tiểu Tình, vừa vào đến phòng họp liền lập tức hạ mệnh lệnh cho nàng. "Mạc Tiểu Tình, cô bây giờ lập tức giúp tôi tìm một tấm bản đồ chi tiết của làng du lịch trên đảo." Mạc Tiểu Tình vội vàng làm theo, nàng lật đến tấm bản đồ đảo chi tiết nhất mà lần trước đã được từ người phụ trách vận hành trên đảo, lại một lần nữa dùng phương thức chạy quay trở về phòng họp, và đem bản đồ đưa cho Húc Nghiêu. "Cảm ơn." Húc Nghiêu đơn giản nói hai chữ, liền cầm bút đắm chìm trong công việc. Húc Nghiêu với bộ dạng như vậy, Mạc Tiểu Tình đã thấy không lạ, nàng biết Húc Nghiêu nhất định đã tìm được manh mối và chỗ đột phá của vụ án. Cho nên, nàng cũng không quấy rầy hắn, yên lặng ngồi bên cạnh chờ bị sai khiến. Còn Húc Nghiêu cầm một cây bút vẽ vẽ trên bản đồ, sau đó lại mở máy tính, và gõ nhanh trên bàn phím. Mạc Tiểu Tình thật ra xem không hiểu Húc Nghiêu rốt cuộc linh quang chợt lóe, lại nghĩ tới điều gì? Cuối cùng sau khi qua năm phút đồng hồ, Húc Nghiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Mạc Tiểu Tình đang nằm sấp trên bàn làm việc đã ngủ say. Hắn mới nhớ ra hóa ra trong phòng họp vẫn còn có một người. Khi Mạc Tiểu Tình cùng hắn ở tầng hầm, quần áo đã không cẩn thận bị thấm ướt một phần. Húc Nghiêu nhịn không được cởi áo khoác trên người mình ra, dùng hai tay kéo đang định đắp lên người Mạc Tiểu Tình thì, đột nhiên nghe thấy Mạc Tiểu Tình ho khan, đang muốn ngẩng đầu. Húc Nghiêu như bị điện giật nhanh chóng bật dậy, giả bộ lại một lần nữa mặc áo khoác trở lại trên người mình. Mạc Tiểu Tình còn buồn ngủ nói: "Đội trưởng Húc, anh đã làm xong rồi sao? Tìm được manh mối gì rồi?" Húc Nghiêu lại một lần nữa trở về vị trí của mình, vẫy vẫy tay ra hiệu Mạc Tiểu Tình lại gần. Hắn trải bản đồ ra xem, cầm bút chỉ vào một vị trí nói, "Mạc Tiểu Tình, cô nhìn một chút trước đi. Quán cà phê của Trần Tân Phú mà chúng ta đi hôm nay là ở vị trí này. Mà vị trí Trần Tân Ngọc bị bắt cóc ở tầng hầm và bị thiêu chết là ở vị trí này." Húc Nghiêu vừa nói vừa vẽ một đường thẳng, "Hai vị trí này chênh lệch hẳn là 2000 mét, hơn nữa vị trí sở tại của chúng vừa vặn là hướng đông nam. Chúng ta vừa mới đi vào tầng hầm của Trần Tân Phú, tôi hơi sờ một chút vào bức tường của tầng hầm, cũng là dùng nham thạch đục thành. Thành phần nham thạch ở đây cảm giác giống hệt thành phần nham thạch của tầng hầm nơi Trần Tân Ngọc bị thiêu chết." Húc Nghiêu vừa nói vừa lấy ra một cây bút đỏ, vẽ một khu vực hình tròn trên bản đồ. "Lúc đó tôi từ bên mép vách núi đi xuống đến hang đá rồi tiến vào tầng hầm, hang đá bảy ngang tám dọc, thông tới các địa phương khác nhau. Đối với tác dụng của tầng hầm nơi Trần Tân Ngọc bị thiêu chết, lời giải thích của người nhà họ Trần là dùng để tránh tai họa, phòng không. Nhưng cách nói này nghĩ kỹ một chút thì không thành lập, cho dù thật sự là dùng để tránh nạn, vậy thì từ vách núi đi xuống rồi lại tiến vào hang đá, phương thức này tuyệt đối không thể thực hiện được." Mạc Tiểu Tình lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy thì, ý của đội trưởng Húc là nhất định sẽ có một lối vào khác để tiến vào tầng hầm, đúng không?" Húc Nghiêu gật đầu, "Tôi cảm thấy chúng ta phải tìm được lối vào của tầng hầm, bởi vì tôi hoài nghi không gian của tầng hầm đó không chỉ là lớn như một chút chúng ta nhìn thấy." "Ý của đội trưởng Húc là, có khả năng còn có không gian ngầm khác, chỉ là chúng ta chưa phát hiện?" Húc Nghiêu gật đầu, "Còn như có phải là như vậy hay không, vậy thì phải đi cầu chứng. Nếu quả thật như những gì chúng ta nhìn thấy, Trần Tân Kiều nếu cứ một mực ẩn náu trong tầng hầm của quán cà phê. Quán cà phê là thuộc loại đang kinh doanh, một người sống ra vào đi tới đi lui sẽ luôn để lại một chút dấu vết, nhưng ta phái người tìm kiếm toàn bộ hòn đảo một lần rồi lại một lần, đều không phát hiện." Mạc Tiểu Tình ngắt lời nói: "Đội trưởng Húc, anh hoài nghi, tầng hầm chúng ta đến hôm nay hẳn là còn có lối ra khác sao?" Húc Nghiêu gật đầu, sau khi hợp lại tài liệu nói, "Bây giờ đã sắp đến 1 giờ sáng rồi, vất vả rồi, đi về nghỉ trước đi." Mạc Tiểu Tình mấp máy môi hỏi, "Đội trưởng Húc, ngày mai các anh có phải sẽ kiểm tra lại tầng hầm không?" "Ngày mai tôi định lại một lần nữa tiến vào tầng hầm nơi Trần Tân Ngọc bị thiêu rụi để tìm tòi hư thực." Mạc Tiểu Tình nghe xong, lập tức đứng thẳng người, kiên định nói, "Báo cáo đội trưởng Húc. Tôi có thể hay không cũng tham gia vào cuộc tìm kiếm lần này?" "Cô?" Húc Nghiêu nhìn Mạc Tiểu Tình một cái đầy tìm tòi nghiên cứu, cúi đầu tiếp tục chỉnh lý tài liệu, "Ngày mai cô lập tức trở về tiểu đội cảnh sát hình sự của thành phố M." Mạc Tiểu Tình lầm bầm miệng, rất không vui. Nàng cho rằng phát hiện hôm nay của nàng kiểu gì cũng sẽ được Húc Nghiêu khen ngợi. Ít nhất cũng có thể chứng minh Mạc Tiểu Tình nàng không chỉ là người cản trở. "Cái gì, không muốn?" Húc Nghiêu hỏi ngược lại. "Không có không phục tùng an bài của đội trưởng Húc." Mạc Tiểu Tình yếu ớt trả lời. "Vậy được, đội trưởng Húc, chúc ngủ ngon! Tôi đi về nghỉ trước. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ về." Húc Nghiêu nhìn bóng lưng Mạc Tiểu Tình đi xa dần, lông mày nhíu chặt lại, hắn từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, phóng túng hút. Trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn, thật ra Mạc Tiểu Tình trong công việc thật sự có thể giúp được hắn. Sở dĩ hắn không cho Mạc Tiểu Tình tham gia vào đó, là bởi vì Húc Nghiêu có thể xác định có người đang ở sau lưng giám sát nhất cử nhất động của hắn. Hắn không muốn Mạc Tiểu Tình lâm vào nguy hiểm. ——