Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 253:  Đã biết nguyên nhân cái chết



Đến trước tiệm thuốc, Mạc Tiểu Tình đợi Húc Nghiêu ở cửa, sau khi hắn vào mua thuốc đau đầu xong, liền đi theo hắn tùy tiện tìm một quán cơm nhỏ bên lề đường rồi bước vào. Làm cảnh sát, đối với việc ăn uống cũng không quá câu nệ, có đôi khi vì mai phục, không ăn không uống, nán lại trong xe, đói bụng liền pha mì gói, ăn hai lát bánh mì là xong một bữa. Có thể có một bữa cơm nóng, thật ra đã rất thỏa mãn rồi. "Húc đội, anh muốn ăn món gì?" Mạc Tiểu Tình hỏi. "Tùy em đi, đừng gọi món anh không ăn là được, em hẳn là hiểu rõ." Mạc Tiểu Tình trong lòng giật mình, cũng khá buồn bã. Nàng hiểu rất rõ, nàng hiểu rõ sở thích của một người đàn ông sau này sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác. Nàng lật thực đơn ra, gọi vài món Húc Nghiêu thích ăn, khi vừa gập thực đơn lại, đang định bảo nhân viên phục vụ cầm đi, thì Húc Nghiêu lại nói thêm một câu: "Gọi thêm cho tôi một phần lòng gà chua cay nữa, bạn gái của ta thích ăn." Lời vừa nói ra khỏi miệng, Húc Nghiêu há hốc mồm rất xấu hổ, hắn biết mình đã lỡ lời. "A ha, nói sai rồi. Bạn nữ của ta thích ăn." Trái tim Mạc Tiểu Tình chìm xuống đáy vực, cười cười lúng túng, "Hắc hắc, cái này cũng không kỳ quái, dù sao chúng ta mới vừa chia tay." Đây thật ra không tính là đau lòng nhất, Mạc Tiểu Tình cảm thấy đau lòng nhất là, dáng vẻ Húc Nghiêu sau khi chia tay vẫn khí thế hừng hực, rất tổn thương người khác. Nghe người ta nói, khi thất tình, nam giới chỉ cần một tuần là có thể điều chỉnh ổn thỏa để bước vào một mối tình mới, còn nữ giới lại cần trọn vẹn một năm để vết thương chữa trị. Nhìn Húc Nghiêu như vậy, Ngô Hiểu Cầm tin lời này. Nàng thậm chí cho rằng, nam giới thoát khỏi thất tình căn bản không cần một tuần, hoặc một ngày hoặc ba ngày là có thể hoàn toàn quên đi đau khổ. Húc Nghiêu không nói, Mạc Tiểu Tình tự nhiên không biết nguyên nhân Húc Nghiêu đau đầu, chẳng qua là hắn mỗi một đêm mất ngủ, hút thuốc một cây tiếp một cây mới dẫn đến, nàng cũng không biết nguyên nhân Húc Nghiêu mất ngủ là vì trong đầu luôn hiện lên bóng dáng Mạc Tiểu Tình, trong lòng khó chịu mới không ngủ được. Đương nhiên, thống khổ của Mạc Tiểu Tình Húc Nghiêu cũng không biết, thấy được nàng trên mặt trang điểm tinh xảo, một mặt thần thái sáng láng. Thật ra không phải vậy, Mạc Tiểu Tình không phải vì xinh đẹp, chẳng qua là để che giấu vành mắt đen và sắc mặt tái nhợt vô lực của nàng. Đối với nữ tính, rất khó trong chốc lát thoát thân mà ra khỏi một đoạn tình cảm trước đó, cho nên luôn sẽ hỏi một số vấn đề ngu xuẩn, Mạc Tiểu Tình cũng đang làm như vậy, "Húc đội, em... em.... Nguyên nhân anh chia tay với em có phải là bởi vì đêm hôm đó anh thấy được em cùng Ly Thiên Phong trên giường... Thật ra em thật sự đã nhìn hắn thành anh, hơn nữa ngày đó rượu của ta bên trong có xuân dược gây ảo ảnh. Lâm pháp y có thể làm chứng, vẫn là nàng đã cho ta thuốc giải. Húc Nghiêu, nếu như anh đi chứng minh em không nói dối, anh đã hiểu lầm em rồi, chúng ta còn có thể hay không không biệt ly?" ...Trầm mặc. Mạc Tiểu Tình cũng không tạo ra kỳ tích. Có đôi khi nam nhân nói chia tay liền sẽ không quay đầu lại, Húc Nghiêu cũng vậy. "Mạc Tiểu Tình, cái này ta không thể trả lời ngươi, y theo tính cách trước kia của ta, chỉ cần ta nói ra hai chữ chia tay, liền chưa từng quay đầu lại. Vấn đề này, đợi án tử kết thúc sau này chúng ta lại nói." Mạc Tiểu Tình cảm thấy phi thường xấu hổ, đành phải mở điện thoại ra giả vờ như không có gì, không quan tâm. Trong điện thoại đang chiếu video khôi hài: hai nam sinh cầm hai đầu sợi dây thừng, một cô gái bị bịt mắt đang nhảy dây. Một nam sinh khác đập đế giày tạo ra tiếng dây thừng đập vào mặt đất. Phía sau video là, hai nam sinh cầm dây thừng trực tiếp chạy ra khỏi, nhưng cô gái lại vẫn ngốc ngốc nghe tiếng, một mực nhảy, một mực nhảy. Một phút đồng hồ sau, cho đến khi các nam sinh đều cười đến nghiêng ngả. Cô gái mới gỡ miếng vải che mắt ra, thấy được hành vi ngu xuẩn của mình, cười rất xấu hổ. Mạc Tiểu Tình không khỏi cảm thán nói, "Ta cảm thấy nữ nhân thật sự rất ngu xuẩn. Trong một đoạn tình cảm luôn quen dựa dẫm vào nam nhân. Khi một đoạn tình cảm kết thúc, luôn cảm thấy trời sập xuống, bởi vì hết thảy thói quen bên cạnh nàng toàn bộ biến mất." Húc Nghiêu nghe Mạc Tiểu Tình xem một đoạn video khôi hài, vậy mà phát ra cảm thán tiêu trầm như thế, hắn hiếu kì cướp lấy điện thoại của Mạc Tiểu Tình liếc một cái. Đột nhiên linh cơ khẽ động, thói quen? Hành động theo thói quen. Húc Nghiêu đột nhiên cảm thấy đầu của mình trong nháy mắt công phu, tất cả suy nghĩ đều mở ra. "Ta đã hiểu rõ, ta biết Trần Tân Hoa đã chết như thế nào." Húc Nghiêu vừa nói vừa đứng người lên, liền muốn đi ra ngoài quán cơm, Mạc Tiểu Tình ở phía sau hô to, "Húc đội, anh đây là muốn đi đâu?" "Em thanh toán tiền cho tôi. Ta muốn đi xác nhận một việc." Húc Nghiêu nói xong đoạn lời này về sau liền chạy ra ngoài, biến mất không còn tăm hơi. Mạc Tiểu Tình hơi mờ mịt, nàng không biết mình lại ở đâu đã cho Húc Nghiêu linh cảm. Húc Nghiêu hiện tại phi thường kích động, hắn muốn lập tức đi tìm kiếm manh mối để khẳng định suy đoán này của mình. Quán cơm nhỏ cách tiểu đội cảnh sát hình sự thành phố M cũng không xa lắm, Húc Nghiêu tiếp tục chạy ba phút đồng hồ, liền đến phòng pháp y. Lâm Nhã Lâm vừa vặn cũng ở bên trong, cửa cũng không khóa, Húc Nghiêu trực tiếp, đi vào, ở cửa mặc vào nguyên bộ quần áo bảo hộ, mang giày cao su, đeo lên bao tay rồi xông vào bên trong. Trong không gian phòng pháp y không quá lớn đặt song song ba bộ thi thể, khiến cho không gian có vẻ hơi chật chội. Húc Nghiêu vừa đi lên, vừa cầm lấy cánh tay trái của Trần Tân Hoa, muốn lật hắn lại. "Húc Nghiêu, anh đang làm gì?" Lý Nhã Lâm nổi giận nói, "Đây là chỗ làm việc của ta. Đã qua sự cho phép của ta sao?" Húc Nghiêu không để ý đến nàng, lẩm bẩm nói, "Quả nhiên ta đoán không sai, quả nhiên nơi này có một vết trầy." Lâm Nhã Lâm nghe không rõ, "Vết trầy này hẳn là do sợi dây thừng tạo ra khi Trần Tân Hoa giãy giụa." "Không phải." Húc Nghiêu dứt khoát nói, "Nếu như là vết trầy do dây thừng gẩy ra, mép hẳn là sẽ không bằng phẳng như thế. Ta đoán hẳn là một thanh lợi khí sắc bén đã gẩy ra một cái." Lâm Nhã Lâm cũng đi đến bộ thi thể này, tay phải nâng cằm, "Thật ra ta cũng khá nghi hoặc. Theo ngươi nói như vậy, nếu như hung thủ trên tay có lợi khí sắc bén, tỉ như là một cây đao, tại sao không trực tiếp một đao cắt ra, để hung thủ mất máu mà chết?" "Đây chính là mục đích hung thủ muốn truy tìm, đây chính là chỗ thú vị." Nghe Húc Nghiêu nói như vậy, Lâm Nhã Lâm nghiến răng hận, "Húc Nghiêu, ngươi ngược lại là đừng câu giờ nữa, trực tiếp nói sự thật là được. Ta một mực đợi ở phòng pháp y này, cũng chính là bởi vì ta đến trước mắt, chưa hiểu rõ chỗ mâu thuẫn về nguyên nhân cái chết của Trần Tân Hoa. Bị bịt mắt làm sao bị dọa chết. Ta dựa theo báo cáo pháp y cùng kinh nghiệm giải phẫu, ta không có lỗi, hắn chính là bị dọa chết." Lâm Nhã Lâm xoay người từ trên mặt bàn phía sau cầm báo cáo khám nghiệm tử thi qua, "Phía sau ta lại làm giải phẫu thi thể chi tiết hơn. Ta phát hiện cơ tim của người chết đều bị tổn thương, xuất hiện vết máu. Tế bào cơ tim của hắn đều bị tổn thương ở các mức độ khác nhau, trong tim xuất hiện nhiều vết máu, chứng tỏ chức năng tim đã chịu đả kích nghiêm trọng. Khi con người đột nhiên bị ngoại giới làm cho kinh hãi, đại não sẽ mệnh lệnh tuyến thượng thận bài tiết đại lượng adrenaline, thúc đẩy nhịp tim đột nhiên tăng tốc trên phạm vi lớn, huyết áp lên cao, huyết dịch chảy nhanh như hồng thủy xông rửa tế bào cơ tim, dẫn đến cơ tim xé rách, chảy máu... cuối cùng tim ngừng đập mà tử vong. Do đó, người có chức năng tim tương đối yếu như nhi đồng, phụ nữ lại càng dễ bị kinh hãi mà chết, nếu như là người vốn dĩ tim và huyết áp đã có vấn đề, khả năng này càng lớn hơn. Thế nhưng kỳ quái là, thi thể của Trần Tân Hoa còn biểu hiện ra một loại triệu chứng khác, trên khoa học gọi là phản ứng ngược thần kinh phó giao cảm chí tử."