Trong một đoạn thời gian gian khó như vậy, hắn vẫn say mê công việc. Có thể thấy nội tâm hắn mờ nhạt tình yêu, coi trọng danh lợi đến mức nào. Húc Nghiêu đối mặt với Đường Hải yếu ớt như vậy, căn bản cũng không biết an ủi ra sao, chỉ vỗ vỗ lên lưng hắn. "Đường kinh lý, thật có lỗi đã khiến ngươi hồi ức lại những chuyện cũ đau lòng. Còn về đề nghị ngươi muốn ta phái người bảo vệ ngươi, ta sẽ hảo hảo suy xét, nhưng hi vọng có thể hơi mong manh. Bởi vì việc xin cảnh sát bảo vệ cần rất nhiều thủ tục, hơn nữa còn phải có lý do vô cùng chính đáng. Ngươi có thể ngẫm lại, nếu lý do ta nộp lên đơn xin là quỷ hồn thê tử ngươi trở về báo thù nên cần được bảo vệ, cấp trên của ta nhất định sẽ không phê chuẩn. Đây cũng là thái độ của ta, ta không tin trên đời có quỷ hồn." Húc Nghiêu nói xong, liền lại một lần nữa vỗ vỗ lên lưng Đường Hải, muốn đi ra khỏi văn phòng. Vào lúc này, Đường Hải cần chính là một người an ủi vết thương, sự an ủi thừa thãi ngược lại chỉ khiến hắn nghĩ nhiều hơn. Húc Nghiêu trên đường trở về lại dùng điện thoại điều khiển công việc. Hắn bảo Lưu Tiểu Ba cẩn thận điều tra toàn bộ camera giám sát ở mỗi cửa ra vào của biệt thự trong ba ngày trước và sau khi vụ án xảy ra. Lão Đàm bên kia cũng đã gọi điện, báo cáo tình hình. Do vụ án nghi là do người quen gây án, Húc Nghiêu đã bảo Lão Đàm tiến hành điều tra toàn bộ người từ trên xuống dưới Trần gia, cùng với những người hầu, nhân viên đã làm việc trên hải đảo. Lượng công việc này quả thực hơi lớn, cho nên trọng điểm đặt vào các thành viên đã lập gia đình trong Trần gia và những người hầu làm việc lâu năm, nhưng bên Lão Đàm vẫn không lý tưởng. Ngày vụ án xảy ra, Trần Tân Ngọc ở bên ngoài tiếp khách, có nhân chứng thời gian và camera giám sát xác thực. Vợ Trần Tân Ngọc là Điền Cúc, Trần Tân Lệ và chồng nàng, hơn nữa còn có Trần Hưng Phú và vợ hắn, năm người đã cùng nhau chơi mạt chược. Lúc trời tối ngày xảy ra vụ án, năm người đánh mạt chược đến rất khuya. Còn về những người từ trên xuống dưới trong biệt thự của ông Trần, quản gia và người hầu đều đã bị hỏi cung, rất nhiều người trong số họ ở ký túc xá tập thể, có thể lẫn nhau chứng minh rằng mình đang ngủ trong phòng. Trương quản gia một mực tại phòng ông Trần hầu hạ, điều này ông Trần tự mình nhất có quyền phát biểu. Dì Lưu lại một mực tại phòng mạt chược hầu hạ các thiếu gia Thiếu nãi nãi của Trần gia chơi mạt chược, mãi cho đến 3 giờ sáng mới trở về phòng ngủ. Tình hình tiến triển của vụ án vô cùng chậm chạp. Húc Nghiêu trở lại phòng, lại không ngừng gọi điện thoại cho cảnh sát nhân dân quản hạt vùng hải đảo này, yêu cầu bọn họ gửi tất cả tài liệu tố cáo vụ Đường Tư Ngôn, con gái Đường Hải, bị cưỡng hiếp năm đó tới. Hắn liền mở máy tính bắt đầu tìm kiếm tất cả manh mối liên quan đến Trần Tân Kiều và con gái nàng, Đường Tư Ngôn. Chẳng mấy chốc sẽ tìm tới ảnh chụp bút ký viết tay của Trần Tân Kiều đã được đăng tải lên mạng, vừa đối lập với chữ bằng máu trên tường phòng hiện trường vụ án của Trần Tân Hoa, quả nhiên là xuất từ nhân thủ của một người. Húc Nghiêu đương nhiên không có khả năng tin Trần Tân Hoa chết là do quỷ hồn của Lưu Tân Kiều sở vi. Cho nên hắn có lý do tin, Lưu Tân Kiều đã mất tích không ai biết trong tình huống lại một lần nữa trở về hải đảo. Mấy lần sự kiện quỷ ảnh trước đó, cực kỳ có thể là nàng cố làm ra vẻ huyền bí. Tòa nhà gỗ trong khu vực cấm này vốn dĩ là ông Trần xây cho nữ nhi của hắn, mà lúc đó người một nhà bọn họ đều ở tại bên trong. Trần Tân Kiều đương nhiên đối với khu vực này vô cùng quen thuộc. Cho nên mới dẫn đến Trần Tân Hoa bị bắt đi, cho đến khi bị giết hại đều không bị bất luận kẻ nào phát hiện. Nhưng là Húc Nghiêu còn có một điểm không phải rất rõ ràng, vẫn nghĩ không thông: Báo cáo pháp y của Nhã Lâm nói Trần Tân Hoa là do kinh hãi quá độ dẫn đến tử vong. Nhưng là khi bọn họ đến hiện trường vụ án, Trần Tân Hoa ngồi trên ghế bị trói rất chặt, nhưng ánh mắt của hắn lại bị miếng vải đen che kín. Trần Tân Hoa bị che kín hai mắt thì muốn thế nào bị dọa chết? Chuyện này chẳng phải tự mâu thuẫn sao? Nếu Trần Tân Hoa là vì nhìn thấy dáng vẻ quỷ hồn của Trần Tân Kiều mà bị dọa chết, nhưng lại bịt kín hai mắt, phải như thế nào nhìn thấy quỷ hồn. Vừa suy đoán như vậy, Trần Tân Hoa bị dọa chết có thể là có nguyên nhân khác. Nhưng rốt cuộc là một nguyên nhân gì có thể khiến Trần Tân Hoa trong tình huống bị che kín hai mắt, sống sờ sờ bị dọa chết? Húc Nghiêu tin tưởng sức mạnh của lời nói hẳn là không thể làm được. Nếu Trần Tân Kiều thật sự chưa chết, vậy thì nhiều năm như vậy Trần gia đã tốn nhiều tâm tư tìm kiếm nàng mà không có kết quả, điều này cũng không hợp lý. Dù sao Trần gia gia nghiệp lớn, muốn tìm một người sống cũng sẽ không quá khó. Mặt khác chính là nếu Trần Tân Kiều thật chỉ là giả trang thành quỷ hồn, vậy thì hiện tại nàng có phải là trốn ở một nơi nào đó ẩn nấp trên hải đảo hay không. Nghi vấn trong đầu Húc Nghiêu cái này nối tiếp cái kia, nghĩ nghĩ nhịn không được đầu óc lại bắt đầu đau đớn. Hắn nhịn không được đánh một cái vào đầu, đứng người lên, đưa tay phải ra nhìn một chút đồng hồ, vừa lúc bây giờ đã là buổi chiều 3 rưỡi. Một mực ngồi tra tìm tài liệu, mệt đến đau lưng. Húc Nghiêu quyết định cởi quần áo ném ở trên ghế, liền nằm ở trên ghế sô pha định thiêm thiếp một lát. Nhắm con mắt lại, Húc Nghiêu có thể cảm nhận được thái dương của hắn đập thình thịch, kèm theo từng đợt cảm giác đâm nhói. Cơn đau đầu của Húc Nghiêu không phải chuyện một ngày hai ngày, hiện tại hắn cũng đã quen cho là bình thường, cho nên không ngừng tự mình nhắc nhở, đừng suy nghĩ nữa, phải chú ý nghỉ ngơi. Nhưng là những chuyện như thả lỏng tinh thần không phải là Húc Nghiêu hắn có thể khống chế được, bất quá thân thể đã hoàn toàn buông vũ khí đầu hàng, từ bỏ chống cự. Không lâu sau, Húc Nghiêu liền nằm ở trên ghế sô pha, đầu óc vẫn thỉnh thoảng không ngừng xoay chuyển, lâm vào một trạng thái vừa ảo giác lại vừa giống như hôn mê. Tất cả mọi thứ và âm thanh xung quanh cũng càng ngày càng xa. Hắn đã ngủ say…… Cũng không biết đã qua bao lâu, Húc Nghiêu nghe được một chút tiếng bước chân nhỏ bé, vang lên trong phòng. Hắn muốn mở hai mắt của mình, nhưng chỉ hơi mở ra một khe hở, từ khe hở đó mông lung nhìn thấy có một thân ảnh đang từ từ đi về phía hắn. Đầu tiên ánh vào tầm mắt của hắn là một đôi vớ có hoa văn Peppa Pig xuất hiện trong tầm nhìn. Người này rón rén đi đến bên giường cầm lấy một cái chăn lông, lại lặng lẽ đi đến trước mặt của hắn, đưa hai tay ra, đang muốn đắp chăn lông lên trên người hắn. Hơn nữa thân thể càng đến gần, cái mũi cũng nhanh đụng phải trên mặt hắn. Kỹ năng phản kháng tiềm thức của Húc Nghiêu khởi động, trong nháy mắt hắn tỉnh táo lại, liền vội vàng đứng dậy, mới nhìn rõ hóa ra là Mạc Tiểu Tình. "Nhóc con, ngươi đang làm gì vậy?" Lời nói đột nhiên của Húc Nghiêu khiến Mạc Tiểu Tình giật mình, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng thét nhỏ, cái chăn lông trong tay cũng rớt xuống sàn nhà. Nàng ấp úng giải thích nói: "Húc đội, ta vốn dĩ qua đây là gọi ngươi cùng nhau ăn bữa tối, nhưng nhìn ngươi ngủ rất ngon, hơn nữa lại không đắp chăn mền, sợ ngươi bị cảm lạnh, cho nên ta liền... ta liền..." Vừa rồi Mạc Tiểu Tình quan tâm như thế, tâm tình của Húc Nghiêu rất phức tạp. Hắn vừa vui vừa thống khổ, vui là Mạc Tiểu Tình còn hiểu được quan tâm hắn, nhưng thống khổ là hắn không biết loại quan hệ này là thật hay là giả?